Chạm để tắt
Chạm để tắt

Tiểu Đào Tử - Phần 6

Cập nhật lúc: 2024-08-01 23:40:41
Lượt xem: 249

10

 

Tôi và Lâm Kỷ Vĩnh là đôi bạn thanh mai trúc mã chuẩn mực trong sách giáo khoa.

 

Lớn lên cùng nhau, khi ở nước ngoài, biệt thự nhà tôi và nhà anh ấy chia đều trên một ngọn đồi, đứng từ ban công phòng ngủ của tôi, vừa vặn có thể nhìn thấy vườn sau của nhà Lâm Kỷ Vĩnh.

 

Tôi và Lâm Kỷ Vĩnh luôn là bạn thân nhất của nhau.

 

Sau này khi lớn lên, tôi trở về nước, còn Lâm Kỷ Vĩnh thì vẫn ở lại nước ngoài, hoàn toàn không có ý định về nước. Lần này anh ấy về vì sức khỏe của cha anh ấy có vấn đề, anh ấy buộc phải về nước tiếp quản công việc của tập đoàn.

 

Lâm Kỷ Vĩnh nghịch nắp bật lửa một cách hờ hững, tôi nhận ra đó là chiếc bật lửa tôi tặng anh ấy năm ngoái.

 

Tôi và anh ấy đứng trên bậc thang, anh dùng tay trái nhẹ nhàng che miệng tránh gió, chậm rãi châm một điếu thuốc. Anh đưa hộp thuốc cho tôi, tôi khẽ lắc đầu từ chối.

 

Lâm Kỷ Vĩnh nhướng mày nhìn tôi: “Cai rồi à?”

 

Tôi gật đầu, sau đó lại lắc lắc đầu.

 

Anh nhẹ cười một tiếng: “Em mỗi năm chỉ riêng việc cai thuốc đã phải cai mười mấy lần, lần nào cũng thất bại, làm khổ mình làm gì chứ.”

 

Tôi trợn mắt: “Tôi thích, anh quản được sao?”

 

Lâm Kỷ Vĩnh mỉm cười nhả ra làn khói xám trắng, giọng điệu có chút cưng chiều: “Được được, tiểu công chúa muốn sao thì vậy, anh quản không được.”

 

Một cơn gió thổi qua, tôi co rúm người lại, anh nhìn tôi, ngậm điếu thuốc trong miệng, cởi áo khoác khoác lên người tôi.

 

Tôi kéo chặt áo khoác, hỏi anh: “Anh sao lại quen biết Giang Uyên?”

 

Lâm Kỷ Vĩnh cười khinh miệt: “Anh dùng hai mươi vạn đô la mua cô ta hai tháng, em nói xem anh với cô ta sao quen biết nhau?”

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tieu-dao-tu/phan-6.html.]

 

Tôi nhíu mày: “Anh rõ ràng biết đó là Giang Uyên, vậy mà vẫn làm vậy?”

 

Lâm Kỷ Vĩnh rít một hơi thuốc, bình thản nói: “Anh biết cô ta là Giang Uyên thì sao? Là cô ta tự tìm đến anh, đâu phải anh ép buộc cô ta…”

 

Tôi ngắt lời anh: “Nhưng anh rõ ràng biết giữa cô ta và Thẩm Triết…”

 

Lâm Kỷ Vĩnh “chậc” một tiếng, nhả ra một đám khói: “Chuyện giữa cô ta và Thẩm Triết liên quan gì đến anh? Anh với Thẩm Triết đâu có quen, Giang Uyên tự tìm đến anh, anh thấy cô ta đẹp, khuôn mặt cô ta đúng là xứng đáng với giá cô ta đưa ra, anh trả đủ một xu không thiếu.” Anh ngừng lại một chút, bổ sung: “Anh trả sau thuế là hai mươi vạn đô la.”

 

Giang Uyên đúng là đẹp, điều này ai có mắt cũng không thể phản bác.

 

Tôi và anh lặng lẽ nhìn nhau, ánh mắt Lâm Kỷ Vĩnh dừng lại ở máy trợ thính của tôi, biểu cảm anh trở nên phức tạp, trong mắt hiện lên sự xót xa: “Giờ còn đau không?”

 

Suốt đời tôi không quên được, sau khi tôi bị thương, Lâm Kỷ Vĩnh bay về nước, nghe tin tôi không thể hồi phục thính lực nữa, mắt đỏ hoe đ.ấ.m vào mặt Thẩm Triết.

 

Lúc đó tôi thậm chí nghĩ anh sẽ g.i.ế.c Thẩm Triết.

 

Tôi lắc đầu: “Không còn đau nữa, chỉ là tháo máy trợ thính ra thì cả thế giới đều yên tĩnh, vẫn còn chút không quen.”

 

Lâm Kỷ Vĩnh đưa tay giúp tôi kéo áo khoác chặt hơn, miệng lẩm bẩm: "Em thật là xui xẻo, nghe nói ở chùa Thanh Thành có một vị đại sư rất giỏi, có thể giúp người ta đổi vận, xua tan xui rủi, anh sẽ đưa em đi gặp thử, xem có thể xua đuổi vận xui trên người em không."

 

Tôi cúi đầu nhìn anh, nhẹ nhàng thở dài.

 

"Tôi đã hôn Thẩm Tuấn Nghiêm."

 

Tay Lâm Kỷ Vĩnh khựng lại, cúi đầu nhìn tôi, trong mắt thoáng qua sự kinh ngạc.

 

Tôi mím môi, hơi cảm thấy chột dạ: "Hai lần..."

 

Lông mày Lâm Kỷ Vĩnh từ từ nhíu chặt lại, ánh mắt trở nên phức tạp, phức tạp đến mức tôi cũng không thể đọc được.

Loading...