Chạm để tắt
Chạm để tắt

Tiểu Đào Tử - Phần 10

Cập nhật lúc: 2024-08-01 23:42:14
Lượt xem: 245

19

 

Khi cơ thể tôi hồi phục được chút ít, Thẩm Tuấn Nghiêm nói muốn đưa tôi về nước.

 

Trên đường ra sân bay, Thẩm Tuấn Nghiêm lái chiếc xe của tôi. Kẻ g.i.ế.c mẹ tôi không định tha cho tôi, chúng đã làm gì đó với hệ thống phanh của xe.

 

Xe đột nhiên mất kiểm soát, dù anh có đạp phanh mạnh đến đâu cũng không ăn thua, một chiếc xe tải lớn đang lao tới từ phía trước, báo hiệu rằng hôm nay chúng tôi không còn đường thoát.

 

Định mệnh đã tìm đến.

 

Không thể tránh khỏi.

 

Rất tàn nhẫn.

 

Thẩm Tuấn Nghiêm chấp nhận số phận, quay đầu nhìn tôi, trong ánh mắt anh có chút dịu dàng, nhưng nhiều nhất vẫn là tình yêu sâu đậm không thể kiềm chế.

 

Anh nhìn tôi thật lâu, như muốn khắc sâu hình ảnh tôi vào tâm trí mình.

 

Trong lòng tôi dâng lên một cảm giác bất an, mọi thứ xung quanh dường như chậm lại, mọi thứ đều chậm dần.

 

Anh nói: "Em phải nhớ rằng, anh mãi mãi yêu em."

 

Tôi nhìn anh, trong khoảnh khắc đó đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng, không nói được gì.

 

Điều duy nhất tôi nhận thức rõ ràng là anh đang nói lời từ biệt với tôi.

 

Giây tiếp theo, anh đột ngột bẻ lái, tháo dây an toàn rồi nghiêng người qua che chắn cho tôi trong vòng tay anh.

 

Chiếc xe tải va chạm mạnh vào phía bên của anh, bên tai tôi đầy tiếng ma sát của lốp xe trên mặt đường, tiếng va chạm của ô tô.

 

Ngay sau đó, mùi m.á.u tanh lan tràn, trán và khoang miệng tôi đầy mùi máu, đặc quánh, không thể phân biệt được đó là m.á.u của tôi hay m.á.u của Thẩm Tuấn Nghiêm.

 

Tôi từ từ nhắm mắt lại, mất đi ý thức.

 

Trước khi mất đi ý thức, tôi vẫn được Thẩm Tuấn Nghiêm ôm chặt trong vòng tay, bất kể va chạm có mạnh đến đâu, anh cũng không buông tay.

 

Thẩm Tuấn Nghiêm, người bình thường rất sợ c.h.ế.t đến nỗi không dám chơi nhảy bungee, luôn nói rằng mình không thể gặp bất kỳ sự cố nào, lúc nào cũng đặt an toàn tính mạng lên hàng đầu.

 

Vậy mà vì tôi, anh ấy lại sẵn sàng hy sinh mạng sống của mình.

 

Trước khi tai nạn xảy ra, Thẩm Tuấn Nghiêm bảo tôi nhớ rằng anh yêu tôi.

 

Đó là lần đầu tiên anh nói yêu tôi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tieu-dao-tu/phan-10.html.]

Nhưng, tôi lại quên mất sự tồn tại của anh.

 

Lại còn khi anh đang hôn mê mà theo đuổi cháu trai của anh không ngừng nghỉ.

 

20

 

Tôi tỉnh lại lần nữa, Lâm Kỷ Vĩnh đưa tôi uống một ngụm nước.

 

Nhớ lại mọi chuyện đã qua, nước mắt trên mặt tôi ngày càng nhiều, tôi mở to mắt nhìn vào khoảng không vô hình trước mặt, cố gắng kìm nén sự nghẹn ngào đang trào dâng trong cổ họng:

 

"Suốt năm năm qua, anh ấy đã sống như thế nào?

 

"Anh ấy nhìn tôi chăm sóc Thẩm Triết, nhìn tôi vì Thẩm Triết mà trở thành người điếc.”

 

"Anh ấy chắc đã đau lòng biết bao?”

 

"Nhìn tôi không nhớ gì cả, anh ấy một mình giữ lại những ký ức đó, giữ lại những lời hứa chúng tôi từng trao nhau."

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

Lâm Kỷ Vĩnh giúp tôi lau nước mắt:

 

"Bác sĩ nói rằng trong thời gian ngắn, em đã trải qua quá nhiều chuyện đau lòng, cơ thể em không thể chịu đựng được nên đã bắt buộc phải quên đi tất cả những gì đã xảy ra trong nửa năm đó.”

 

"Sự ra đi của mẹ em, và cả Thẩm Tuấn Nghiêm."

 

Tôi tuyệt vọng chất vấn anh: "Tại sao anh không nói cho tôi biết?"

 

"Bác sĩ nói rằng nếu để em nhớ lại những ký ức đau khổ đó, cơ thể em sẽ không chịu nổi, nguy cơ sụp đổ tinh thần rất lớn, não em đã chọn cách quên đi những điều này để bảo vệ em."

 

Giọng anh nghẹn ngào:

 

"Chúng tôi cũng cần phải bảo vệ em.”

 

"Sau đó, khi Thẩm Tuấn Nghiêm tỉnh lại, tôi đã kể cho anh ấy mọi chuyện, anh ấy nói chỉ cần em có thể sống khỏe mạnh, bảo anh ấy làm gì cũng được.:

 

"Thẩm Tuấn Nghiêm đã nghĩ rằng sau khi hồi phục và trở về nước, anh ấy sẽ sắp xếp một cuộc gặp gỡ lãng mạn, để hai người có thể yêu lại từ đầu."

 

Lâm Kỷ Vĩnh ngừng lại một chút, khẽ thở dài.

 

"Nhưng, trước khi anh ấy kịp trở về nước thì em đã gặp Thẩm Triết trong một bữa tiệc, vì Thẩm Triết có nét giống với Thẩm Tuấn Nghiêm nên em đã nhầm tưởng Thẩm Triết là người trong mơ của em, và yêu anh ta ngay từ cái nhìn đầu tiên, nghĩ rằng anh ta chính là người định mệnh của mình.”

 

"Vì vậy..."

 

Tôi tiếp lời anh: "Vì vậy, để tôi không bị sốc, anh ấy đã một mình chịu đựng tất cả, nhìn tôi và Thẩm Triết..."

 

Tôi không thể nói tiếp, mọi lời nói đều nghẹn lại trong cổ họng, nước mắt không kìm nén được mà tuôn rơi, tôi bật khóc nức nở.

Loading...