Tiếng Thì Thầm Trong Ký Túc Xá - Chương 12

Cập nhật lúc: 2024-07-07 15:50:09
Lượt xem: 341

Khi cô ấy nói, cô cảm thấy lực trên cổ mình được nới lỏng, hai người đang giữ tay cô ở hai bên cũng buông lỏng ra.

Vừa xoa cái cổ đau nhức, cô vừa đỡ Trần Diệc Vân đứng dậy, an ủi: “Chị và chị của chị không làm sai gì cả, hai người là vì đều lo nghĩ cho nhau, là những người tệ hại đã ức h.i.ế.p chị, chị không cần phải vì sự tệ hại của người khác mà làm tổn thương đến bản thân, bọn họ không đáng để chị trả giá bằng mạng sống!"

Bản dịch của Cuối Đầu Trước Bát Cơm

Cô ấy như người mất hồn nhìn cô,  qua vẻ mặt của cô ấy, trong thâm tâm cô ấy biết rằng những gì cô nói là đúng.

Cô ấy lại nhìn Đới Xuân Ny bọn họ, lùi lại phía sau vài bước, cô đơn nói: "Em đưa bọn họ đi đi, chị sẽ không làm phiền đến các em nữa."

"Chị ơi, nếu có thể làm lại lần nữa, chị có hối hận lựa chọn ban đầu của mình không?"

Cô ấy gật đầu với cô trong nước mắt.

Cô nắm lấy tay cô ấy và nói: "Bà em nói rằng em có một thể chất đặc biệt. Nếu chị đã có thể thông qua em mà đến thế giới của tụi em, có lẽ cũng có thể thông qua em để trở về thế giới ban đầu."

Cô ấy khiếp sợ và bối rối, "Có thể không?"

"Không thử thì làm sao biết được?"

Hai tay cô nắm lấy hai tay cô ấy, để cô ấy nhắm mắt lại.

"Tập trung tinh thần, hãy nhớ lại năm 2008, khi huấn luyện quân sự vừa kết thúc, cuộc sống đại học của chị mới chỉ bắt đầu, chị sẽ gặp một nhóm bạn cùng phòng tệ hại, nhưng đừng sợ họ, hãy dũng cảm đối mặt, dùng sự phớt lờ và trí thông minh của chị để đánh bại họ! Khi khó khăn nhất, hãy nhớ rằng chị vẫn còn một người chị, chị của chị, cũng đang nỗ lực sống vì chị!"

Cô cảm nhận được cô ấy nắm tay cô chặt hơn, không gian vang lên một câu nói nhẹ nhàng:

"Cảm ơn, Ngô Địch."

Khi cô mở mắt ra lần nữa, Trần Diệc Vân ở trước mặt cô đã biến mất .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tieng-thi-tham-trong-ky-tuc-xa/chuong-12.html.]

Cô không biết liệu cô có đưa cô ấy trở lại thế giới trước sự việc năm 2008 hay không, nhưng kể lúc cô đưa ba người bạn cùng phòng của mình trở lại,  Trần Diệc Vân đã không còn xuất hiện vào ban đêm nữa.

Về phần ba người bạn cùng phòng của cô, giống như bị mất trí nhớ vậy, không còn ký ức về những gì đã xảy ra trong mấy ngày qua. Cô không đề cập chuyện này với bọn họ, cô chỉ nghĩ mình đã có một giấc mơ dài. Bốn người họ luôn có mối quan hệ hòa hợp, thỉnh thoảng cũng có những bất đồng nhưng chỉ sau một trận cãi vã lớn, họ đã mới trở nên thân thiết hơn trước.

Mối quan hệ hòa hợp này được duy trì cho đến sau khi tốt nghiệp, mỗi người trở về quê hương tìm việc làm, hàng ngày vẫn bảo trì liên hệ với nhau trong nhóm.

“Ngô Địch khi nào thì cậu đi làm ?”

“Tớ sẽ chính thức nhận việc vào thứ hai tuần tới với tư cách là thư ký của một doanh nghiệp trong nước ở quê tớ.

“Ổn đó, nhớ dùng tháng lương đầu tiên của cậu hiếu kính cho tụi tớ nhé!”

"Biết rồi, ai tới thì người đấy có phần."

Khi cô đến làm việc vào thứ hai, có người ở phòng nhân sự đưa cô đến gặp cấp trên, nghe nói người này là trưởng phòng văn phòng của công ty.

"Trưởng phòng Trần, đây là Ngô Địch, đồng nghiệp mới của công ty chúng ta. Ngô Địch, đây chủ trưởng phòng của đơn vị chúng ta và cấp trên trực tiếp của cô, trưởng phòng Trần Diệc Vân."

Vừa nghe đến cái tên này, cô gần như đổ mồ hôi lạnh, sau đó ngẩng đầu nhìn trưởng phòng Trần.

Đó thật sự chính là Trần Diệc Vân trong ký ức của cô! Chỉ là cô ấy trưởng thành và có năng lực hơn rất nhiều so với Trần Diệc Vân mà cô đã gặp trong quá khứ.

Cô ấy vốn dĩ đưa tay ra định bắt tay với cô, nhưng khi nhìn thấy phản ứng của cô, cô ấy có chút kinh ngạc và thắc mắc: "Tiểu Ngô sao vậy? Sắc mặt cô ấy trông tệ quá?"

Cô ấy dường như không nhận ra cô.

 Hơn nữa, toàn bộ trạng thái của cô ấy giống như… một người sống.

Nhưng ở thế giới của cô, Trần Diệc Vân không phải đã c.h.ế.t sao?

Bình luận

2 bình luận

Loading...