Tiên tử bán rượu giả - Phần 3

Cập nhật lúc: 2024-07-04 11:20:08
Lượt xem: 616

3

 

Ta nghĩ phụ thân sẽ vô cùng tự hào về ta.

 

Dù sao thì nữ nhi của ông mới lần đầu tiên ta gây dựng sự nghiệp, đã bán được năm ngàn kiện rượu giả.

 

Không phải ta nói khoác, chuyện này không phải ai cũng có thể làm được.

 

Nhưng lúc phụ thân tới đón ta, ta nhìn sắc mặt ông ấy.... Sao lại khó coi như vậy?

 

Vò đầu bức tai, ta biết rồi!

 

“Cục trưởng...” Ta nịnh nọt đi theo sau m.ô.n.g cha, mang bộ mặt tiểu nhân: “Đi đi đi, hôm nay chúng ta đi Trích Tinh Lâu vui vẻ một chút nhé?”

 

Phụ thân ta vốn thích thể diện.

 

Dù sao cũng là nữ nhi của ông, đùa một chút, sao lại không thể chứ? Hơn nữa, chuyện của ta cũng thật là có chút không vẻ vang.

 

Cố ý giảm bớt chữ “Phó” mà phụ thân ta vốn không thích nghe, đương nhiên ta đây cẩn thận lấy lòng, mong phụ thân có thể bớt giận, xem chuyện ta làm là chuyện nhỏ mà bỏ qua.

 

Có lẽ là tiếng “Cục trưởng” này lấy lòng được ông, phụ thân ta dừng bước, cật lực nhẫn nại không ở trước mặt người ngoài đ.ấ.m ta.

 

Ông giơ tay lên, ta ôm lấy đầu.

 

Thật lâu sau phụ thân không nói gì cả, cũng không đánh ta, ông chỉ dùng ngón trỏ dùng sức chỉ chỉ ta, vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, cuối cùng oán hận phất tay áo: “... Con thật là!”

 

Tình yêu của phụ mẫu đối với con cái quả nhiên là vô tư, cứ nhìn trạng thái chiều chuộng lại bất đắc dĩ của phụ thân đối với ta là biết.

 

Thật sự là không có cách nào với ta.

 

Đi theo phụ thân ta, ra khỏi thiên lao, chuyện này ta đoán là cứ như vậy trôi qua thôi.

 

Nhưng phụ thân ta lại dẫn ta tới Văn phòng Giới quản.

 

Ta không hiểu, nhưng lập tức phản ứng lại.

 

Ồ, phụ thân này, không hổ là cha ruột của ta, bảo vệ nghé con như vậy.

 

Đây là đi tìm chỗ cho ta.

 

Nhưng mà cũng tốt, ta vừa nghĩ tới tên cẩu tặc áo đen đội mũ bảo hiểm kia, trong lòng liền tức giận, đặc biệt muốn giáo huấn hắn một chút.

 

Dẫn đầu một bước bước vào Văn phòng, bên trong chỉ có giới quản nhỏ nhoi áo đen ngày đó, nghĩ rằng có phụ thân ta ở sau lưng làm chỗ dựa, ta lập tức thẳng lưng.

 

Ta nhìn về phía tên giới quản đang quay lưng lại phía mình, hôm nay hắn không đội mũ bảo hiểm, ta phải nhớ kỹ mặt của hắn mới được, chuyện này không thể để yên.

 

“Đúng đúng đúng, chính là hắn!” Ta lớn tiếng, tay cũng không khách khí chỉ vào hắn: “Quay người lại đây!”

 

Thái độ của hắn là cực kỳ kiêu ngạo.

 

“Quỳ xuống!”

 

Phụ thân ta ở phía sau rống giận, điều này làm ta càng thêm ngạo mạn, ta đúng kiểu chó cậy gần chủ.

 

“Đúng vậy, đúng vậy.” Ta cũng rống theo một tiếng: “Còn không quỳ xuống cho bổn Tiên Tử!”

 

“Nghiệt chướng!” Phụ thân ta sinh bất lực bổ sung một câu: “Lão tử bảo ngươi quỳ xuống!”

 

“Cái gì?”

 

Ta quỳ xuống?!

 

Cười c..hết ta rồi, sao ta lại phải quỳ?

 

Ta vừa định quay đầu tranh luận, thì phát hiện phụ thân không biết từ lúc nào đã quy củ quỳ ở một bên.

 

Ánh mắt ông đau xót khiến lòng ta khó chịu, giờ khắc này lòng tự trọng của ta trỗi dậy mãnh liệt trước nay chưa từng có, không muốn để cho phụ thân phải khúm núm, ta đi qua dùng sức kéo ông đứng lên.

 

Ta không biết ông bị làm sao nữa, chỉ là một giới quản nhỏ nhoi, phụ thân ta sao lại phải quỳ, không sợ mất tiên thọ sao.

 

“Đừng sợ! Tiểu giới quản...”

 

“Là Thái tử điện hạ!... Ta bảo quỳ là quỳ!”

 

Đầu gối ta mềm nhũn, phát ra thanh âm leng keng, hiên ngang lẫm liệt quỳ bên cạnh phụ thân.

 

Tuy trên mặt không dám lộ ra bất mãn, nhưng trong lòng ta đã phát đ..iên đến tinh thần hoảng loạn. C..hết tiệt, đây rốt cuộc là vì cái gì?

 

Tại sao? Tại sao?

 

 

Tên thái tử điện hạ hôn mê 200 năm đã tỉnh lại lúc nào?

 

Tại sao lại chạy tới làm giới quản?

 

Chẳng lẽ là trải nghiệm cuộc sống, từ từ vươn lên kế thừa tập đoàn Tiên Đạt của Thiên Đế sao?

 

Có vương pháp không cơ chứ???

 

“Điện hạ, điện hạ!”

 

Phụ thân ta nhìn cấp trên, giọng điệu đau lòng, như muốn cắt đoạn tuyệt hệ với ta, à, đoạt tuyệt quan hệ phụ tử.

 

“Thần, Hỗn Chương vẫn luôn cẩn trọng, làm việc luôn nghiêm túc cẩn thận, đối với tiên chúng cũng cam nguyện là làm công bộc... chưa bao giờ không xứng với tổ chức! Còn tiểu nhị* nhà thần, ở sau lưng thần và tỷ tỷ của nó đầu cơ trục lợi bán rượu giả, trắng trợn vơ vét của cải... Chúng thần hoàn toàn không biết! Thái tử điện hạ muốn phạt, cứ việc mở miệng, thần và mẫu thân nó tuyệt đối không nuông chiều!”

 

*(Nữ chính là con gái thứ hai, được gọi là tiểu nhị. Nghe cứ như phục vụ quán rượu)

 

Phụ thân cứ như vậy bán ta đi sao?

 

Ông đẻ ra ta hay là người làm công ăn lương?

 

Ta bối rối nhìn phụ thân. May mắn là, phụ thân đã kìm nén mong muốn của mình, ta đoán cơn giận của Thái tử điện hạ đã nguôi ngoai một chút nên ông lại bắt đầu nói thay ta.

 

“Điện hạ... cũng không phải lão thần bao che, tiểu nhị nhà thần thật sự không có cái gan đó, nó tất nhiên là bị người khác lừa! Nó rất sợ, nếu không phải người khác xúi giục, nào có gan chó làm ra chuyện này?”

 

Dứt lời lại trừng mắt liếc ta một cái: “Còn không mau khai đồng bọn ra?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tien-tu-ban-ruou-gia/phan-3.html.]

 

Ta có chút khó xử, nghĩa khí để ở đâu chứ.

 

Nhưng lúc ta vừa mới chuẩn bị mở miệng chắc chắn không có đồng bọn, phụ thân ta đảo mắt một cái, ý tứ rất rõ ràng: Mông ngươi vểnh lên ta đã biết ngươi muốn đánh rắm cái gì, ta còn không hiểu ngươi sao?!

 

Huynh đệ, xin lỗi.

 

Phụ thân ta nói đúng, chuyện này một mình ta gánh không nổi, chỉ có thể khai ngươi ra. Dù sao ta cũng còn trẻ, thanh xuân tươi đẹp, ta nên trải qua cuộc sống lãng mạn, mà không thể lãng phí.

 

Nhưng mà muốn ta nói, Thái tử điện hạ này cũng thật sự là bất lịch sự, phụ thân ta nói liên miên mỗi lưỡi đều khô, chẳng những không cho người rót cho chén nước, ngay cả mặt hắn cũng không quay lại, chỉ để chúng ta xem lưng!

 

Trong lòng oán thầm, ta móc máy bíp thời thượng thịnh hành trên Tiên giới gần đây ra, dự định gọi cho tiểu đệ của ta.

 

“Yêu không lay chuyển, tiên tài liên thông, tôn kính khách hàng, thue ebao quý khách vừa gọi không tồn tại...”

 

Ha ha, cái này thật xấu hổ.

 

Thái tử điện hạ cho ta xem lưng hắn, vốn là muốn nhắc nhở ta: Gần đây ngươi là một kẻ thất bại.

 

“Điện hạ!” Phụ thân ta vì ta, khuôn mặt già nua này xem như bằng bất cứ giá nào, quyết đoán hạ kết luận: “Điện hạ, ngài xem! Nghiệt chướng nhà thần thực sự bị kẻ tiểu nhân lừa!”

 

Ta thật ngu ngốc.

 

Rõ ràng ngay từ đầu Hoằng Nghê đã xuất hiện rất quỷ dị, nhưng tại sao, tại sao ta lại bị hắn thuyết phục?

 

Bây giờ ta mới nhận ra, không đúng, rất không đúng.

 

Được rồi, ta thừa nhận.

 

Năm ngàn kiện rượu giả quả thật không phải ta tự mình bán đi, nhập hàng tiêu thụ tất cả đều do Hoằng Nghê một tay lo liệu, ta chỉ cần đến thời khắc mấu chốt nói một câu “Phụ thân ta là Hỗn Chương Tiên Quân” là được.

 

“Tiên tử yên tâm.” Còn nhớ rõ lúc trước, hắn vỗ n.g.ự.c cam đoan: “Gặp lại chính là có duyên, bản thân ta chịu thiệt cũng không thể để Tiên tử chịu thiệt!

 

“Không phải ý này...” ta có chút chần chờ: “Chủ yếu là phụ thân ta là Phó Cục trưởng, ông ấy cũng không dạy ta lấy danh tiếng của ông làm việc!”

 

Không phải phụ thân ta là quan lại, quyền lực rất lớn sao?

 

“Sao có thể khiến Tiên tử lo lắng những chuyện này chứ!” Hoằng Nghê xua tay, khuyên nhủ an ủi ta: “Chỗ cần dùng đến cái danh của Hỗn Chương Tiên Quân, gần như là không có!”

 

“Hoằng Nghê chỉ là muốn có một bảo đảm thôi, thật ra cái ta muốn trí tuệ của Tiên tử, Tiên tử có thiên phú buôn bán như vậy, ta thật sự không nỡ để một ngôi sao đang từ từ mọc lên trong giới kinh tế Tiên giới như người bị mai một được!”

 

“Tinh mắt!” Ta vỗ bàn, chỉ cảm thấy con thiên lý mã này rốt cục gặp được Bá Nhạc của mình.

 

Bá Nhạc (hay Bá Lạc, người thời Xuân Thu, nước Tần, giỏi về xem tướng ngựa. Ngày nay dùng để chỉ người giỏi phát hiện, tiến cử, bồi dưỡng và sử dụng nhân tài, "Bá Lạc" không những chỉ cá nhân mà còn có thể dùng để chỉ tập thể.)

 

Hoằng Nghê nói, mớ rượu giả này là hàng nhái cao cấp của Mâu Đài, không có vấn đề gì lớn, uống vào không c..hết.

 

Chúng ta bán rẻ, cũng không lo không có nguồn tiêu thụ.

 

Hắn nói, người ở Tiên giới đều theo trào lưu, chưa chắc nếm được thật giả, cho dù nếm được, bọn họ cũng cố giữ được mặt mũi nên sẽ không nói mình ham rẻ mua được hàng giả...

 

Cũng giống như bọn họ mua giày Tiên Trùy cao cấp, thời điểm biết được giá cả, trong lòng bọn họ nên chuẩn bị tinh thần mua được hàng giả mới đúng.

 

Nếu nói ra, vậy cũng quá mất mặt, cái này không phải là cởi quần đánh rắm, làm điều thừa sao?

 

"Nếu có gì phát sinh, bất quá mượn danh tiếng Hỗn Chương Tiên Quân, cái khác thì không cần... chẳng lẽ không vui vẻ?”

 

Việc làm ăn không bị mất lợi nhuận như vậy khiến ta động tâm, thật đáng xấu hổ.

 

Dù sao thì ta cũng là đỗ nghèo khỉ mà...

 

Lần trước thèm ăn phượng hoàng chiên, đến bay giờ còn nợ ba mươi tiên mà không có trả.

 

Tiên sư cha nó!

 

Nói đến chuyện này ta liền tức giận, đồ gian thương vô lương tâm, dám lừa gạt Tiên Thường Tiên Tử ta!

 

Cái gì mà phượng hoàng chiên, ai có thể ngờ tận ba mươi tiên mới đổi được, không phải chỉ là xâu gân phượng hoàng chiên thôi sao?

 

Còn phải trả tiền trước rồi mới chế biến, không cho trả hàng lại, mấu chốt là... ta biết rõ thịt phượng hoàng không hề rẻ, vẫn cố tình ôm thái độ “Nhỡ thật thì sao”, quét ba mươi tiên cho ông chủ. Thế là gia đình vốn không giàu có của ta, lại càng họa vô đơn chí.

 

Ngay lúc đang do dự có nên cúi xuống vạch mặt tên khốn này hay không thì một vài giới quản đột nhiên cưỡi mây xuất hiện, trên lưng quần đeo cái loa lớn. Từ xa, có thể nhìn thấy họ đang dắt một con ch.ó già di về hướng bên này.

 

Ông chủ đẩy xe đẩy chạy như bay, thoáng chốc không thấy bóng dáng, chỉ còn lại ta giơ một xâu gân phượng hoàng chiên đứng ở nơi đó, giống như một kẻ ngốc.

 

Mọi người xem xâu gân này, có phải ta đã bị lừa mất ba mươi đồng hay không?

 

Ta khóc không ra nước mắt, đều do đám giới quản kia!

 

Nếu không, dù có thế nào ta cũng phải kéo gian thương đến Tiên Thương sở, tố cáo hắn vì tuyên truyền giả dối.

 

Thật thái quá.

 

Nếu không nghĩ cách kiếm chút tiền, thật sự, nghèo đến mức sắp xin ăn rồi.

 

Cá nhân ta đã thực hành câu nói nghèo đói khiến người ta mất trí, không sai, ta dễ dàng tin tưởng Hoằng Nghê, bởi vì ta thật sự không trả nổi ba mươi tiên này...

 

Cũng bởi vì hắn tặng cho ta một cái máy bíp.

 

Không có cách nào khác, đành nhắm mắt làm liều.

 

Ngày đó bị giới quản bắt được, làm ta nhớ tới ba mươi tiên mình nợ, lại bị Hoằng Nghê bổ vào não “Phụ thân ta là Hỗn Chương Tiên Quân”, cho nên ta mới có thái độ kiêu ngạo như vậy ở trước mặt Thái tử điện hạ.

 

Nếu có thể là làm lại một lần, ta sẽ không như vậy!

 

Ta tự hỏi lòng mình, tất nhiên không thể không thừa nhận, ta vẫn sẽ mắc lừa mà phải mua tinh bột mì*, khóc ròng.

 

*(Ý là cái xâu gân phượng hoàng chiên kia làm bằng tinh bột mì)

 

Tinh bột mì – Nguồn gốc của mọi điều ác

 

Ba mươi tiên - một gánh nặng mà cuộc đời ta không thể chịu nổi.

 

Giỏi lắm.

 

Ta sẽ không muốn ăn tinh bột mì suốt quãng đời còn lại.

Bình luận

1 bình luận

Loading...