Tiên tử bán rượu giả - Phần 10

Cập nhật lúc: 2024-07-04 23:28:33
Lượt xem: 197

10

 

Thúy Hoa Tiên Quân đầu tư vào Tiên Gia Nhạc, quả thật không tệ.

 

Ăn nhậu, đĩ điếm, cờ b.ạ.c ta khinh, dịch vụ ăn uống và vui chơi giải trí trọn gói như này rất phù hợp với nhân sĩ cao cấp như ta.

 

Nhất là trong Quất Tử Viên, là nơi bản lão gia ta thích nhất.

 

Tự mình ra tay hái quýt, hoạt động này thích hợp với loại đại lão gia cả ngày bận rộn tranh thủ lúc rảnh rỗi như chúng ta.

 

Nhưng mà bảng giá hai mươi đồng một rổ tùy ý hái này, ta cảm thấy, không ổn.

 

Quá đắt.

 

Tiền của ta cũng không phải gió lớn thổi tới, nhưng ta vẫn bình thản ung dung đi vào, dù sao thì, tiền của Vô Lương chính là gió lớn thổi tới.

 

Nhưng cuối cùng vẫn không cần trả tiền, Chiêu Muội đặc biệt hào sảng vung tay lên: “Tiểu lão gia hái quýt, nhất định phải miễn phí!”

 

Đứa nhỏ này thật thông minh, đợi một thời gian nữa, sẽ hoá thành người!

 

Ta vặn vẹo thân thể, vừa mới chuẩn bị hóa thành hình người.

 

Đột nhiên nhớ ra... Quần áo của bản lão gia ta rách rồi.

 

Bố tổ tiên sư hắn chứ, làm sao đây.

 

Đứa nhỏ Chiêu Muội này nhìn ta bất động, không có mắt nhìn, ngốc nghếch hỏi ta: “Nguyên Bảo lão gia không thích hái quýt sao?”

 

Ta:...

 

“Ngươi ở chỗ này không nên đi lại, ta lập tức hái cho ngươi mấy quả quýt được không?”

 

Không phải ta không thích chơi, là do không tiện không phải sao?

 

Ta ra hiệu cho y ôm ta lên cây, thử dùng móng mèo quơ một cái, xem có thể hái xuống vài trái hay không.

 

Chiêu Muội quẹt mũi ta, được rồi, ta đây là không nhúc nhích.

 

Quên đi, ta chịu thua.

 

Để người khác làm cho ngươi thì ngươi chính là công chúa.

 

Tự bản thân mình làm vẫn tốt hơn...

 

Ta bới bới thân cây ... Haizzz, chi bằng cứ để người khác làm cho mình vậy.

 

Nhất định là do cái cây này quá thô, tìm cây nhỏ, nhiều nhánh, chắc chắn sẽ dễ trèo, ta quyết định không làm khó mình nữa, đổi mục tiêu khác.

 

Ai, ta thấy thân cây này cũng không tệ, không nhỏ nhắn duyên dáng nhưng lại đầy đặn và gợi cảm, rất giống ta.

 

Mèo phải trèo cây, cô nương phải xuất giá.

 

Quả nhiên, ta vẫn mạnh mẽ như thường ngày, tam hạ ngũ trừ nhị*, cực nhanh nhẹn lên cây.

 

*(Tam hạ ngũ trừ nhị: là một câu thành ngữ, nghĩa là thuần thục; thành thạo, vốn có nghĩa là 'ba hạ năm gạt hai' trong phép tính cộng trên bàn tính mà phải thuộc lòng, sau chỉ sự thành thạo, tháo vát trong công việc)

 

Nhưng ta không ngờ, cái cây này lại không chịu thua kém như vậy.

 

Móng vuốt của ta còn chưa chạm tới quả quýt, đã nghe thấy tiếng răng rắc dưới thân, còn chưa kịp cúi đầu nhìn một cái, thân thể đã bắt đầu xoay tròn trên không trung.

 

 

Cứu với!

 

Ai chịu nổi a a a a a....

 

“Bảo bối!”

 

Vào thời khắc sống còn, Vô Lương chạy tới tiếp được ta.

 

Ta bị cảm động đến rơi nước mắt, đáy lòng âm thầm thề, người này thật vĩ đại, về sau ta không bao giờ đánh hắn mắng hắn nữa. Sau này hắn muốn cái gì, ta liền cho cái đó.

 

Vô Lương sờ sờ đầu mèo, mặt mỉm cười: “Ngươi không thể ước lượng được cân nặng của mình sao?”

 

.... Lời vừa rồi, coi như ta đang đánh rắm nhé?

 

Tâm tình vốn vui mừng trong nháy mắt biến thành không kiên nhẫn.

 

Nghe xem, đây là tiếng người sao?

 

Cái gì gọi là không thể ước lượng được cân nặng của mình, lời này muốn bao nhiêu khó nghe thì có bấy nhiêu khó nghe, thật sự, không nói thì cũng không ai cho rằng hắn câm điếc.

 

“Cái cây này nhỏ như vậy ngươi nghĩ cũng không đã trèo lên, biến thành mèo ngươi lại không thể sử dụng phép thuật, ngoại trừ làm nũng bán manh* cái gì dùng không có...”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tien-tu-ban-ruou-gia/phan-10.html.]

*(làm nũng)

 

Phiền muốn c..hết, phiền muốn c..hết!

 

Ta che lỗ tai, không kiên nhẫn đập đập đuôi, hắn cứ nói bíp bíp không ngừng, có biết là bé mèo đang phiền lòng lắm không.

 

Thật sự chịu không nổi âm thanh của hắn xuyên tai, động thân một cái, từ trong n.g.ự.c hắn đứng lên, hai cái chân trước che miệng hắn.

 

Tốt rồi, thế giới đã yên tĩnh.

 

Nhìn Vô Lương bị móng vuốt của ta làm nghẹn đến đỏ mặt, cảm giác dược hắn muốn hít thở không thông, ta vội vàng thả lỏng một chút.

 

Cũng không thể gây ra tai nạn c..hết người.

 

Từ từ buông móng vuốt ra, rất tốt, ta hài lòng gật đầu, hắn không tiếp tục bức bách cằn nhằn nữa.

 

Đến cũng đã đến rồi, hãy cùng lão gia ta hái quýt đi, Thúy Hoa Tiên Quân gì gì đó địa vị cao bằng ta, liền lui về phía sau một chút.

 

Không thể không nói, vẫn là Vô Lương và ta hiểu nhau, à không, là phối hợp ăn ý.

 

Hắn bế ta cào, tuy rằng không cào được mấy quả, ta cũng không thích vị quýt, ngửi có mùi thối, còn muốn ói, nhưng ta đây chính là muốn cào mấy quả.

 

Coi như là hưởng thụ giải trí thu hoạch nông sản.

 

Chờ ta chơi đủ rồi, sẽ bảo Vô Lương dùng sức hái mấy giỏ quýt, dùng xe đẩy nhỏ mang về, dù sao không cần tiền, tài nguyên này ai có thể không chiếm?

 

Nhưng vẫn là câu nói kia.

 

Phúc vô song chí, họa vô đơn chí.

 

Ngay khi ta định cào nốt quả quýt cuối cùng thì báo ứng đã đến.

 

Ta bị ong đốt.

 

Bị ong đốt.

 

Con ong đang đốt.

 

Ong đốt rồi.

 

Đốt rồi

 

Rồi.

 

Không được, ta không nhịn được.

 

Huhu..

 

Ta đã khóc rất to.

 

Lỗ tai đau quá, bị ong đ.â.m vào, càng ngày càng đau.... Huhu.

 

Vô Lương sốt ruột vội vàng hoảng hốt, liều mạng thổi hơi vào lỗ tai ta, một chút tác dụng cũng không có, vẫn đau!

 

Đang khóc lóc nức nở, Chiêu Muội tới, bôi chút mật ong lên lỗ tai ta, thoáng chốc đau đớn liền giảm bớt rất nhiều.

 

Không thể tưởng được, Tiên Gia Nhạc này tuy nhỏ, nhưng phục vụ lại rất đúng chỗ.

 

Chiêu Muội cầm bình mật ong, thuận miệng hỏi: “Hay là Nguyên Bảo lão gia uống thêm ly nước mật ong đi?”

 

Ta mang nước mắt gật gật đầu.

 

Chiêu Muội liền xoay người rời đi, chỉ chốc lát sau bưng hai ly nước mật ong tới, đừng nói, rất ngọt.

 

Thiếu niên chất phác cười hiền, nhiệt tình giới thiệu nước mật ong nhà mình: “Thật ngọt, ong mật nhà ta nuôi, vừa sạch lại vừa ngon, chỉ ba đồng một ly, rất rẻ!”

 

Ta gật đầu, còn muốn uống thêm một ly.

 

Thật là ngon.

 

Vô Lương cũng không nói gì cả, hắn đút ly mật ong còn lại cho ta.

 

Thấy lỗ tai ta không còn đau lắm, Vô Lương thở dài, muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ nói một câu, “.... Về nhà đi.”

 

Ta mệt mỏi vùi ở trong lòng hắn, hôm nay hái quýt, thật khiến bé mèo lao lực quá độ.

 

Nên nghỉ ngơi một chút.

 

Vô Lương ấn ấn đầu mèo, chào Chiêu Muội, rồi mang theo ta đi.

 

Nửa đường ta đột nhiên nhớ tới, a chờ một chút!

 

Vô Lương, tên phá gia chi tử này, mẫu xe ôm mới nhất vẫn chưa mang đi!

 

Xe ôm!!!

Bình luận

1 bình luận

Loading...