Chạm để tắt
Chạm để tắt

Thương Hải Cứu Lan Sinh - Phần 24

Cập nhật lúc: 2024-08-21 09:32:58
Lượt xem: 335

41

 

Ta chưa từng nghĩ rằng, ta sẽ bị chính phụ thân mình bắt cóc.

 

Ông không biết từ khi nào đã tiếp cận ta từ phía sau, khi ta đang đối diện với chiến thắng, dùng một con d.a.o nhỏ kề vào cổ ta.

 

Giọng nói đầy hoảng sợ chưa từng có:

 

“Lan Sinh, con nói tha cho phụ thân, là lừa ta phải không?

 

“Ta đã đến phủ tể tướng, nhìn thấy thủ đoạn của con với kế mẫu, ta không tin con sẽ tha cho ta!

 

“Ta chỉ muốn sống, Lan Sinh.”

 

“Mẫu thân lúc ấy cũng đã cầu xin ông, bà cũng muốn sống, nhưng ông thì sao?”

 

“Ngươi câm miệng!”

 

Phụ thân hét lên giận dữ.

 

Và hướng về phía Vân Tế Thương nói, ông chỉ cần một ít bạc và một con ngựa nhanh, để rời khỏi kinh thành là được.

 

Ông hứa, từ nay sẽ không bao giờ quay trở lại.

 

Vân Tế Thương không trả lời ông, chỉ lo lắng nhìn ta.

 

Thực ra việc ông bắt cóc ta chẳng có tác dụng gì.

 

Muốn thoát khỏi ông, dễ dàng như thoát khỏi một con kiến.

 

Ông giống như con chim sợ cành cong, ngay cả tay cầm d.a.o cũng run rẩy.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

Đến lúc này, ông vẫn cố gắng vớt vát.

 

Ông nói với ta:

 

“Lan Sinh, phụ thân ban đầu không muốn g.i.ế.c mẫu thân của con.

 

“Tất cả đều do bà ấy ép buộc! Phụ thân muốn cho con một tương lai tốt đẹp, thì phụ thân nhất định phải có một tiền đồ xán lạn.

 

“Nhưng mẫu thân con lại chiếm giữ vị trí chính thất, không những không giúp được gì, mà còn suýt làm công chúa thất vọng về phụ thân!

 

“Phụ thân cũng chỉ vì con, không còn cách nào khác mới phải làm vậy với mẫu thân con.

 

“Lan Sinh, con phải biết rằng phụ mẫu yêu con thì lo nghĩ cho con thật xa. Phụ thân làm tất cả những điều này đều là vì con!

 

“Thật sự mà nói, chính con mới là kẻ đã hại c.h.ế.t mẫu thân của con!

 

“Nhưng con không những không hiểu cho phụ thân, đến giờ còn muốn đẩy phụ thân vào đường cùng.

 

“Nếu con đã không tha cho ta, thì ta chỉ còn cách dùng mạng của con để ép Hàn Thành Vương đưa ta rời khỏi đây.

 

“Không, bây giờ phải gọi là bệ hạ rồi.”

 

Ông nhìn Vân Tế Thương trước mặt bằng ánh mắt điên cuồng.

 

Như thể đã nắm chắc phần thắng.

 

Con d.a.o trong tay áo đã tuốt vỏ.

 

Ngay khoảnh khắc ta giơ tay đ.â.m vào cổ ông.

 

Một tia sáng lạnh lẽo sắc bén bất ngờ lao đến, cắm phập vào n.g.ự.c ông.

 

Ta thấy vẻ mặt ông ta như không thể tin được mà nhìn mũi tên cắm trên ngực, cuối cùng ngã xuống không cam lòng.

 

Ngẩng đầu lên.

 

Ở đằng xa, Thời Kính đang đứng giương cung, dây cung đẹp đẽ vẫn còn rung nhẹ.

 

Vân Tế Thương vội vàng tiến lên, ôm chặt ta vào lòng.

 

Ngài ấy ôm ta thật chặt.

 

Như đang bảo vệ một bảo vật quý giá.

 

Giọng ngài khàn khàn, chỉ liên tục nói với ta:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/thuong-hai-cuu-lan-sinh/phan-24.html.]

 

“Lan Sinh, quên hết những lời vừa rồi đi.

 

“Một chữ cũng đừng tin.

 

“Nàng là người tốt nhất, Lan Sinh.

 

“Đừng để ông ta làm loạn tâm trí.”

 

Dưới sự an ủi của ngài, trái tim xao động của ta cuối cùng cũng yên ổn trở lại.

 

Ta đáp lại cái ôm của ngài, cuối cùng cũng tìm lại được chút lý trí còn sót lại.

 

Thời Kính bước đến trước mặt chúng ta, hơi ho khẽ vài tiếng đầy ngượng ngùng.

 

Hắn tránh ánh mắt của ta, không tự nhiên nói:

 

“Tương lai hoàng hậu không thể là kẻ g.i.ế.c cha.

 

“Vân Tế Thương cũng không tiện ra tay.

 

“Ta tạm thay mặt, xin đừng trách ta.”

 

Ta lắc đầu.

 

Vừa định lên tiếng.

 

Thời Kính lại bật cười.

 

Hắn tắm mình trong ánh mặt trời, khiến ta như thấy lại hình bóng của vị công tử mà người ta từng nói đến, phong độ ngời ngời, trong sạch thanh tao nơi kinh thành ngày trước.

 

Hắn nói:

 

“Ta phải đi rồi.”

 

“Đi đâu?”

 

Hắn lắc đầu:

 

“Không biết.

 

“Có lẽ là nơi núi rừng, hoặc có lẽ là ngoài giang hồ, cũng có thể là mọi nơi trong giang sơn tươi đẹp này.

 

“Ta cần phải đi nhìn ngắm, như vậy mới không bị mê hoặc bởi những biểu tượng hư ảo, bỏ lỡ nhiều điều.”

 

Hắn lên ngựa.

 

Trông thật phóng khoáng.

 

Khi cầm cương chuẩn bị đi, hắn quay đầu lại.

 

Liếc nhìn Vân Tế Thương một cái, rồi cuối cùng mỉm cười với ta:

 

“Hứa cô nương! Nếu Vân Tế Thương không tốt với cô nương! Nhớ đến tìm ta bất cứ lúc nào!

 

“Thời Kính tuy tài mọn, nhưng vẫn có thể làm lá chắn cuối cùng cho cô nương!”

 

Nói xong, hắn chẳng để ý đến vẻ mặt đen sạm của Vân Tế Thương, xoay ngựa lại, trong tiếng cười sảng khoái, thúc ngựa phóng đi, biến vào ánh chiều tà dần buông…

Sau chiến tranh, kinh thành mất một thời gian dài mới có thể miễn cưỡng khôi phục lại phần nào sự phồn vinh và trật tự như trước.

 

Nguyên nhân chính.

 

Là do tiên đế kiêu sa xa xỉ, hà khắc bóc lột.

 

Khiến dân chúng trong kinh thành khổ sở không thể chịu nổi.

 

Như chốn địa ngục trần gian.

 

Cuộc khởi nghĩa của Vân Tế Thương trở thành sự đồng thuận của lòng dân.

 

Việc y lên ngôi cũng được người người mong đợi.

 

Sau khi xử lý chính sự dưới danh nghĩa Hàn Thành Vương suốt gần một tháng.

 

Vân Tế Thương ba lần từ chối bốn lần mời, cuối cùng được đề cử làm hoàng đế.

 

Lễ phong hậu lẽ ra được tiến hành cùng với đại lễ đăng cơ.

Loading...