Thưa Tổng Tài, Vợ Anh Đã Ch.ế.t Rồi! - Chương 32

Cập nhật lúc: 2024-07-07 01:40:05
Lượt xem: 1,536

Nội tâm anh đang đấu tranh, dằn vặt, như có một ngọn lửa đang thiêu đốt, khiến anh đau khổ đến thắt lòng.

Thời gian cứ thế dần trôi.

Không gian im lặng đến đáng sợ.

Mọi người trong nhà vẫn quỳ đó, đều đang đợi chờ lời hứa hẹn từ anh.

Cuối cùng, Tống Lĩnh Viễn bất lực mở miệng với giọng nói khàn đặc: “Được, tôi hứa với mọi người.”

Tiếng hò hét vui mừng vang dội khắp nơi.

Nhưng chẳng ai phát hiện, Tống Lĩnh Viễn đang nở một nụ cười của rất khổ sở.

Chỉ một đêm mà Tống Lĩnh Viễn như già đi vài tuổi.

Anh dùng hết tất cả những biện pháp và thủ đoạn cao siê của bản thân, cấp tốc diệt trừ đi những chướng ngại của gia tộc và tập đoàn.

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn và MonkeyD

Anh muốn Tống Lĩnh Thanh mau chóng tiếp nhận vị trí của mình.

Anh vẫn chưa hề bỏ ý định đi tìm Trần Anh.

Nhưng Tống Lĩnh Thanh sao lại không hiểu dụng ý của anh chứ.

Thế thì cậu càng không thuận theo ý anh, cậu suốt ngày đắm mình trong quán bar, thâu đêm suốt sáng, đua xe, yêu đương các kiểu.

Không bao giờ chịu làm chính sự.

Tống Lĩnh Viễn hết cách, chỉ đành chống chọi từ ngày này sang ngày khác, đảm nhận chức trách bảo hộ cho gia tộc.

Anh rất ít khi nhắc đến Trần Anh.

Chính ngay lúc mọi người nghĩ anh đã bước ra từ trong cái ch.ết của Trần Anh, đột nhiên anh mất tích rồi.

Nhà họ Tống cho người tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng phát hiện anh đang ở trước bia mộ của Trần Anh.

Anh quỳ một ngày một đêm, giống như một pho tượng nặng nề, ánh mắt tuyệt vọng không một chút tia sáng.

Ngày hôm đó, chính là ngày giỗ của Trần Anh.

Không lâu sau, mẹ Trần bởi vì đau lòng quá độ nên đã sinh bệnh qua đời.

Tống Lĩnh Viễn muốn dùng thân phận con rể đến đưa tiễn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/thua-tong-tai-vo-anh-da-chet-roi/chuong-32.html.]

Nhưng thái độ của Trần Dực và ba Trần rất kiên quyết:

“Chị tôi còn sống sao không thấy anh đến hiếu thảo, giờ đây anh cũng đừng giả vờ giả vịt nữa.”

“Mày không thể để Trần Anh và mẹ nó yên tâm rời đi sao? Nhất định phải khiến cho người ta chán ghét đến giây phút cuối cùng hả?”

Trong lòng Tống Lĩnh Viễn đau khổ lắm, nhưng anh lại không phản bác được gì, chỉ đành từ bỏ đưa tiễn.

Mẹ Trần rời đi không bao lâu thì ba Trần cũng nối bước đi theo.

Thời gian chưa tới hai năm, Trần Dực đã mất hết người thân trong nhà, nỗi tuyệt vọng và đau đớn bủa vây lấy cậu, xém chút là cậu không vượt qua được mọi thứ.

Tống Lĩnh Viễn tìm đến cậu, an ủi nói: “Cậu còn có tôi, một ngày làm anh rể thì cả đời tôi luôn là anh rể của cậu, nếu có gì khó khăn cậu cứ đến tìm tôi.”

Đối mặt với lòng tốt của Tống Lĩnh Viễn, sự phẫn nộ bộc phát khiến cậu gầm lên như một con sư tử: “Anh cút đi! Tôi không cần anh bố thí lòng tốt! Những gì gia đình tôi gánh chịu, toàn bộ đều do anh mà ra đấy!”

Trần Dực nhanh chóng bán nhà, từ chức, đi đến thành phố khác để Tống Lĩnh Viễn không tìm được và bắt đầu cuộc sống mới.

Tống Lĩnh Viễn không kịp trở tay.

Trong lòng chua xót và đau khổ lại lần nữa xâm chiếm lấy anh.

Đến cả người thân duy nhất của Trần Anh, anh cũng không chăm sóc được nữa rồi…

Trần Anh qua đời năm thứ ba.

Khúc Oản Yên bị dày vò trong tù đến mức bệnh tâm thần, hiện đang được chăm sóc và trị liệu trong bệnh viện.

Nhưng sự trừng phạt của Tống Lĩnh Viễn dành cho cô ta vẫn cứ tiếp tục.

Cho dù thật sự hóa điên, anh cũng phải khiến cho cô ta sống trong sự đau khổ từng phút giây!

Cùng lúc đó, Tống Lĩnh Thanh kết hôn sinh con, thuận buồm xuôi gió hoàn thành sứ mệnh của một người đàn ông.

Giờ đây cậu ta càng có lý do không thể tiếp quản gia tộc và công ty rồi.

Mỗi lần Tống Lĩnh Viễn hối thúc cậu đi bàn hợp đồng, cậu đều từ chối thẳng thừng: “Con em còn nhỏ, nó cần có ba để chăm sóc, em đâu thể nào bỏ nó không lo được.”

Đứa con…

Đôi lúc Tống Lĩnh Viễn như người mất hồn.

Nếu như con của anh và Trần Anh còn sống, giờ đây chắc đã biết đọc chữ làm thơ rồi nhỉ?

Bình luận

79 bình luận

  • ớ rứa người dịch ko tự tưởng tượng rồi viết thêm đc à bạn. Chứ mình thấy cái kết nó Sad lắm rùi đó. Mong bạn viết tiếp

    Ngọc 1 tháng trước · Trả lời

    • Bạn nghĩ ra cái kết rồi viết thay tác giả cũng đc ko sao. Mình ủng hộ

      Ngọc 1 tháng trước · Trả lời

  • Bạn ko viết thêm đc ak

    Ngọc 1 tháng trước · Trả lời

  • Bạn viết tiếp đc ko ak. Cho na9 trùng sinh rồi HE đi chớ mình đọc 7 dòng cuối khok hết nc mắt lun ak

    Ngọc 1 tháng trước · Trả lời

  • đọc xong khóc như mưa :((

    Liberosis Petrichor 1 tháng trước · Trả lời

  • Êk Trần Dực đưa cuốn nhật kí cho Tống Lĩnh Viễn đúng thâm luôn nha, chả đọc nhật ký của nu9 càng đọc càng dằn vặt đau khổ dị mới xứng đáng

    Yuri 2 tháng trước · Trả lời

  • Vừa đọc t vừa khóc

    Kjkjk 2 tháng trước · Trả lời

  • Bạn bè của một người sẽ nói lên phẩm chất của người đó, bạn của na9 toàn mấy đứa cặn bã vậy nên anh ta cũng chẳng ra gì nốt

    Yuri 2 tháng trước · Trả lời

    • Mấy thằng bạn toàn md hong bà :(

      Cá Mặn Rất Mặn 2 tháng trước · Trả lời

    • Thiệt chứ, cổ vũ ck ngta bỏ vk còn nói chuyện xem thường phụ nữ xem nu9 như đồ chơi dị đó. Người đàng hoàng ngta sẽ tránh xa mấy thể loại bạn như thế

      Yuri 2 tháng trước · Trả lời

  • Hơi buồn nhưng khúc anh nhà dựt đầu tỉnh dậy vì nhỏ ác suýt thoát tội cái tắt khóc ngang =)))) hài đách chịu được ạ . Hi vọng kiếp sau đừng gặp lại ( câu nói nặng nề quá .. truyện hay)

    Cá sâu biết bay 2 tháng trước · Trả lời

  • Đọc truyện giải trí mà đọc xong lòng nặng nề quá,nặng như đeo tạ ngàn cân vậy

    Nguyệt Lê 2 tháng trước · Trả lời

  • Đau lòg qa đi...

    [email protected] 2 tháng trước · Trả lời

Loading...