Chạm để tắt
Chạm để tắt

Thứ Nữ Phản Công - Chương 9

Cập nhật lúc: 2024-07-06 17:15:05
Lượt xem: 1,546

Hắn de doạ cha, nếu ông dám nâng di nương lên làm Bình thê, để Đại phu nhân chịu thiệt thòi, hắn nhất định sẽ lấy mạng ông ấy.

 

Tuy rất tức giận, nhưng cha cũng không dám đối đầu với Vĩnh An Hầu vẫn đang trên đà thắng thế.

 

Một thời gian sau, viện của di nương lại trở nên lạnh lẽo.

 

Thái tử cũng theo ý hoàng hậu, thường xuyên qua lại với tỷ tỷ.

 

Mỗi lần như vậy, chàng đều không quên viết thư cho ta, bày tỏ lòng mình.

 

Tỷ tỷ lại đến phòng ta khoe khoang:

 

"Lâu Bích La, ngươi dù có giỏi tính toán thì sao? Thái tử vẫn phải nghe lời hoàng hậu, cùng ta ra ngoài. 

 

Hiện nay cữu cữu ta đã trở về, ta muốn xem ngươi và tiểu nương của ngươi sẽ đấu với mẹ con ta như thế nào?"

 

Ta không nói gì, chỉ nắm chặt tay.

 

Sau khi tỷ tỷ rời đi, ta đốt hết thư từ trước đây của Thái tử.

 

So với quyền lực, thì tình cảm là thứ chẳng đáng một xu.

 

Nửa tháng sau, Vĩnh An Hầu lĩnh mệnh xuất chinh.

 

Ta và di nương thở phào nhẹ nhõm.

 

Thái tử đối với tỷ tỷ lại lạnh nhạt.

 

Chàng luôn hứa hẹn sẽ gặp ta khi có thời gian rảnh, luôn hứa hẹn với ta những điều tốt đẹp về tương lai của đôi bên.

 

Chàng nói sẽ không làm một con rối, bị người khác điều khiển, chàng sẽ không cưới người con gái không yêu làm vợ, càng sẽ không giúp kẻ ác, và sẽ không có bất kỳ liên quan nào với tỷ tỷ.

 

Vì thế, chàng ấy làm trái lệnh hoàng hậu.

 

Chàng quỳ trước điện Kim Loan, quỳ suốt một ngày đêm, chỉ để đế hậu thu hồi chiếu chỉ nạp tỷ tỷ làm thái tử phi.

 

Tỷ tỷ tức giận, xông vào phòng muốn đánh ta.

 

Nếu không có Thái Vân ngăn cản, e rằng ta đã thương tích đầy mình.

 

Ngoài dự đoán của mọi người, Lâu phủ lại nhận được thánh chỉ từ Hoàng đế.

 

Chỉ là, lần này không phải tỷ tỷ được phong Thái tử phi, mà là ta được phong làm Quý nhân, được ban Khí Niên Điện.

 

Sau khi thái giám truyền chỉ rời đi, tỷ tỷ ngồi trên đất cười lớn.

 

Cười xong, tỷ ấy lau nước mắt ở khóe mắt:

 

"Lâu Bích La, ngươi thật sự là phúc lớn mạng lớn, được thánh ân, phong làm Ngọc Quý nhân cơ đấy."

Thấy ta ngẩn ngơ, tỷ ấy càng cười:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/thu-nu-phan-cong/chuong-9.html.]

 

"Không trách được, mẹ ngươi mị nhân như vậy, nuôi ngươi da trơn như thuỷ, băng cơ ngọc cốt, tự nhiên được nam nhân yêu thích. 

 

Một kẻ chỉ biết mê hoặc người khác, mà cũng muốn đổi đời sao? Thật nực cười!"

 

Di nương nghe tin tức, suýt khóc mù mắt.

 

Tỉnh lại, bà tự trách mình:

 

"Đều tại ta không tốt, nếu không vì địa vị thấp hèn, nhất định sẽ không để con vào chốn hậu cung ăn thịt người không nhả xương kia!"

(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)

 

Ta nằm trên đầu gối bà, thì thầm:

 

"Phúc họa phụ thuộc lẫn nhau. Tưởng hoạ chưa chắc đã là hoạ, nghĩ là phúc chưa hẳn đã may mắn. Làm sao người biết con không muốn đi trên con đường này?"

 

Thái tử quỳ cầu tình, đẫm mưa lớn suốt đêm.

 

Nghe tin, chàng ngã bệnh, hôn mê không tỉnh.

 

Khi gặp lại, đôi mắt chàng đỏ hoe, hai bên tóc mai như điểm bạc.

 

Nhìn chàng, ta không khỏi bật cười.

 

"Lâu Bích La, lúc này rồi, nàng còn tâm trí để cười sao?"

 

"Điện hạ, ngài có biết vì sao Hoàng thượng hạ chiếu nạp ta vào hậu cung không?"

"Phụ hoàng vốn tin vào thuật sĩ giang hồ, tôn sùng đạo Lão. Mấy ngày trước, Khâm Thiên Giám quan sát thiên tượng, phát hiện sao Tử Vi biến đổi, dự đoán ra nàng mệnh cách tôn quý, có thể hưng thịnh quốc vận Đại Lương…"

 

Giọng Thái tử càng nhỏ.

 

"Nhưng ta nghe nói năm xưa Khâm Thiên Giám từng bị tiểu nhân hãm hại, là Hoàng hậu nương nương tinh mắt nhận ra."

 

"Lâu Bích La, nàng có ý gì? Cô vì nàng mà quỳ trước điện mẫu hậu, cầu mong tương lai đôi ta, nàng lại nói mẫu hậu hại nàng vào cung, trở thành phi tần?"

 

Thái tử giận dữ phẩy tay áo rời đi.

 

Nhìn bóng chàng dần xa, ta không nói gì.

 

Vài ngày sau, Thái tử buồn bã đến trước mặt ta:

 

"Bích La, là Cô có lỗi với nàng. Cô không ngờ mẫu hậu lại hành động như vậy!"

 

Ta biết, chàng đã tìm ra sự thật.

 

Nhưng bà là hoàng hậu, dù sai cũng là đúng.

 

Ta là nữ nhân hèn kém, dù đúng cũng là sai.

 

Ta không giận, chỉ nhẹ nhàng an ủi Thái tử:

 

"Hoàng hậu nương nương một lòng vì điện hạ, là Bích La thân phận thấp kém, không xứng với điện hạ."

Loading...