Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thời không gặp gỡ - 8

Cập nhật lúc: 2024-09-30 19:29:11
Lượt xem: 1,081

15

 

Tháng 9, trường mẫu giáo khai giảng. Tưởng Gia Dục vẫn không thể trở lại thời không ban đầu. Tôi và Tưởng Khâm Hoà tính toán, cho Tưởng Gia Dục một hộ khẩu trên thế giới này.

 

Tôi sợ Tưởng Khâm Hoà ngại mở miệng nên chủ động nói: “Hay là chúng ta đăng ký kết hôn?”

 

Kết quả Tưởng Khâm Hoà không vui: “Em đừng nghĩ lấy Gia Dục làm cớ, tính toán đi đường tắt. Anh nói rồi, hai chúng ta yêu đương, cầu hôn, kết hôn bình thường, không thể thiếu bước nào cả.”

 

Đối với chuyện này, Tưởng Khâm Hoà luôn có một loại cố chấp khó hiểu.

 

“Vậy thì phải làm sao bây giờ, nếu không thì đăng ký tên tôi? Dù sao em cũng không có cha mẹ, hộ khẩu chỉ có mình em.”

 

“Phụ nữ chưa kết hôn, đột nhiên có thêm một đứa con trai bốn tuổi rưỡi, em không sợ bị đồng nghiệp đ.â.m vào xương sống sao? Đời tư không đứng đắn, vì tiền mà sinh con, người thứ ba thất bại... Anh có thể nghĩ đến rất nhiều tin đồn dành cho em.”

 

“Vậy anh nói xem bây giờ phải làm gì?”

 

“Xã hội này sự bao dung của mọi người đối với đàn ông cao hơn nhiều.”

 

Ngày hôm sau, toàn bộ người trong công ty đều biết Tưởng Khâm Hoà có một đứa con trai. Tất cả mọi người đều đang suy đoán mẹ đứa bé là ai.

 

“Có thể sinh con cho Tổng giám đốc Tưởng của chúng ta, kiếp trước cứu được dải Ngân Hà rồi!”

 

“Tổng giám đốc Tưởng, tuyển vợ mà không có danh phận tôi cũng nguyện ý.”

 

“Không biết Tổng giám đốc Tưởng có tuyển mẹ kế không, tôi hoàn toàn có thể đảm nhiệm!”

 

“Mẹ kế+1, tôi cũng đăng ký!”

 

Buổi tối, Tưởng Khâm Hoà mang theo Tưởng Gia Dục, hai cha con chuẩn bị đón tôi tan làm.

 

Tôi sợ bị đồng nghiệp nhìn thấy: “Anh dừng xe ở trạm tàu điện ngầm là được rồi, em đi qua.”

 

Tưởng Khâm Hoà không muốn: “Sao, không thể để người khác nhìn thấy anh sao?”

 

“Mẹ kế nhiều lắm, em sợ bọn họ nhìn thấy Gia Dục sẽ đánh nhau.”

 

Tưởng Khâm Hoà:?

 

Tưởng Gia Dục: “Mẹ kế, mẹ kế cái gì, mẹ không cần ba nữa, vậy con chọn mẹ, Gia Dục không cần mẹ kế!”

 

Tưởng Khâm Hoà:...

 

16

 

Khi Tưởng Gia Dục lên lớp một, Tưởng Khâm Hoà cầu hôn tôi.

 

Ngày đó, biểu hiện của Tưởng Gia Dục còn khẩn trương hơn cả Tưởng Khâm Hoà.

 

Buổi tối một nhà ba người chúng tôi đi ăn cơm tối.

 

Trong bữa tiệc có một cái bánh ngọt. Tôi muốn cho Gia Dục ăn, kết quả thằng bé liên tục xua tay. Dùng ánh mắt mong mỏi nhìn tôi: “Mẹ ăn, mẹ ăn!”

 

Sau đó lúc tôi ăn, thằng bé còn dặn dò: “Mẹ ăn từ từ, đừng cắn hỏng nhẫn ba chuẩn bị cho mẹ.”

 

Thằng bé nói xong, tôi còn chưa mở miệng, hốc mắt nó dần dần ửng hồng, sau đó gào khóc: “Xong đời rồi, con lỡ miệng nói ra rồi, huhuhu...”, khiến tôi và Tưởng Khâm Hoà dở khóc dở cười, luống cuống tay chân an ủi nó.

 

Cho đến khi tôi cam đoan sẽ không vì chuyện này mà từ chối lời cầu hôn của ba nó, nó mới thôi khóc.

 

Buổi tối Tưởng Khâm Hoà vuốt ve nhẫn của tôi, cười thở dài.

 

“Bánh ngọt cầu hôn là Gia Dục đề xuất, cũng không biết xem phim truyền hình gì, nhất định bắt anh làm theo nhưng lại biến thành như vậy, em thất vọng không?”

 

Tôi khịt mũi: “Anh lợi dụng con trai mình phải không?”

 

17

 

Năm Tưởng Gia Dục học lớp 5, tôi mang thai.

 

Thật ra chuyện có em bé cũng không nằm trong kế hoạch của tôi và Tưởng Khâm Hoà. Tôi và anh đều sợ mang thai sẽ phá vỡ một quy luật nào đó của thời không. Tôi không chấp nhận rủi ro.

 

Chuyện này chúng tôi không nói cho Tưởng Gia Dục, lén lút quyết định bỏ đứa bé.

 

Nhưng cũng không biết tại sao Tưởng Gia Dục lại đột nhiên biết chuyện này. Thằng bé nói: “Mẹ ơi, mẹ có biết không, bài học đầu tiên mà ba dạy con từ nhỏ chính là chia tay. Nếu vì sợ chia tay mà lựa chọn không bắt đầu, đó là biểu hiện của kẻ hèn nhát. Mẹ, con không muốn làm kẻ hèn nhát, mẹ cũng đừng làm, được không?”

 

Mười tháng sau, em bé chào đời.

 

May mắn là một cô con gái. Chúng tôi đặt tên là Tưởng Thời Nghi.

 

Tưởng Gia Dục vốn nghịch ngợm nhưng sau khi Tưởng Thời Nghi ra đời, nó giống như lớn lên trong một đêm, biến thành “nô lệ” của em gái. Đối với tất cả yêu cầu của Tưởng Thời Nghi, gần như là đáp ứng.

 

Năm ba tuổi, Tưởng Thời Nghi thích một con búp bê vải. Lúc ấy tôi ngại đồ chơi trong nhà quá nhiều nên không mua, con bé tức giận vừa khóc vừa nháo. Lúc trở về mua một cái bánh ngọt nhỏ mới dỗ được.

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

 

Vốn dĩ tất cả mọi người đã quên chuyện này, kết quả một tháng sau tôi về nhà, đột nhiên phát hiện Tưởng Thời Nghi ngồi ở phòng khách trong tay đang loay hoay với một con búp bê lạ.

 

“Là anh trai đưa cho Thời Nghi!” Tưởng Thời Nghi ôm búp bê không chịu rời tay.

 

Sau này tôi mới biết được, Tưởng Gia Dục thương em gái buồn, tự tiết kiệm nửa tháng tiền ăn sáng mua đồ chơi cho em gái.

 

Tôi tức giận: “Tưởng Thời Nghi sớm muộn gì cũng bị người anh trai này nuông chiều không gả đi được!”

 

Kết quả Tưởng Gia Dục càng đắc ý: “Không gả được thì không gả, anh trai nuôi em cả đời!”

 

Nhưng không đợi Tưởng Thời Nghi lớn lên, Tưởng Gia Dục đã nuốt lời.

 

18

 

Tưởng Gia Dục biến mất vào một buổi sáng bình thường. Thằng bé nói mình hình như có chút choáng váng đầu, sau khi trở về phòng và cũng không đi ra nữa. Không biết có phải bản thân Tưởng Gia Dục đã sớm có dự cảm hay không. Tôi tìm thấy một lá thư trong phòng

 

[Ba mẹ!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/thoi-khong-gap-go/8.html.]

 

Khi hai người nhìn thấy bức thư này, có lẽ con đã trở về thế giới thuộc về con.

 

Thật ra, ba đã sớm nói cho con biết bí mật về thời không.

 

Con cũng đã sớm biết, ba mẹ không phải là ba mẹ ruột chân chính của con.

 

Con cảm thấy mình là con cưng của thời không. Bởi vì quãng thời gian hội ngộ đặc biệt này, khiến con có được một tuổi thơ siêu hoàn mỹ.

 

Con trân trọng từng ngày ở bên ba mẹ, con cũng thường xuyên âm thầm cầu nguyện, nếu như con có thể ở bên cạnh ba mẹ cả đời thì tốt biết bao.

 

Nhưng cuộc đời con người cuối cùng cũng có biệt ly, thời gian hạnh phúc con đánh cắp được cuối cùng cũng phải chia tay, có quá nhiều đau khổ, cũng có quá nhiều không nỡ.

 

Điều duy nhất may mắn chính là, ở thế giới không có ba mẹ, con vẫn có thể mang theo hồi ức mạnh mẽ vượt qua.

 

Đúng rồi, có một câu con sợ nếu con không nói, sẽ vĩnh viễn không có cơ hội, hai người là những bậc làm ba mẹ tuyệt vời nhất trên thế giới, con luôn yêu ba mẹ.

 

Nếu hôm nay em gái thức dậy, hỏi anh trai đi đâu rồi, xin hãy giúp con chuyển lời cho em ấy là anh trai đi du lịch rồi.

 

Khi con trở lại, con sẽ mang cho em ấy viên kẹo ngọt nhất, bông hoa lớn nhất, kẹp tóc đáng yêu nhất và con búp bê đẹp nhất.

 

Vĩnh viễn là con trai Tưởng Gia Dục của ba mẹ ở thời không này.]

 

(--END--)

---------

TẠM BIỆT [FULL]

Tác giả: 铁柱子

Nguồn: zhihu

-----

Tôi có một đêm hoang đường với một thiếu gia ở Bắc Kinh. Hắn nổi tiếng tuân thủ quy tắc đạo đức, hắn chủ động đề nghị kết hôn và chịu trách nhiệm với tôi.

Nhưng hắn không yêu tôi.

Dù tôi có cố gắng thế nào sau khi kết hôn, hắn luôn xa cách, lạnh lùng.

Cho đến một ngày, một người phụ nữ đáp ứng đầy đủ các tiêu chí lựa chọn bạn đời của hắn xuất hiện, hắn bị bấn loạn bởi người phụ nữ đó đến nỗi không thể ngủ được.

Thì ra hắn không phải không có thất tình lục dục, chỉ là không phải với tôi.

 

1

 

Vào một giờ sáng, Giang Biệt Chi trở về.

 

Hắn dường như ngạc nhiên khi thấy tôi vẫn còn thức.

 

“Tôi đã nói rồi sau này đừng chờ tôi.”

 

“Nhưng em muốn chờ” Tôi cười rúc vào lòng hắn: “Vợ đợi chồng về là chuyện đương nhiên mà.”

 

Hắn dừng lại một chút trong lúc tháo đồng hồ ra: “Tùy cô.”

 

Chỉ có một ngọn đèn nhỏ thắp sáng trong phòng khách.

 

Dưới ánh đèn mờ ảo, ngũ quan của người đàn ông hoàn mỹ đến mức không giống người thường.

 

Mỗi lần tôi nhìn hắn, tôi chỉ biết thở dài.

 

“Cả ngày hôm nay em đã rất nhớ anh”

 

Cuộc trò chuyện bỗng dưng bị cắt ngang khi Giang Biệt Chi nhíu mày nhìn tôi: “Cô mặc cái gì vậy?”

 

Tôi nói: “Bộ đồ ngủ em mới mua, anh có thích không?”

 

“Sau này đừng mặc như vậy nữa.”

 

Hắn quay người bước vào phòng ngủ phụ.

 

“Giang Biệt Chi.” Tôi ngăn hắn lại: “Hôm nay là sinh nhật em, anh không thể ở bên em sao?”

 

Hắn dừng lại: “Chúc mừng sinh nhật, hôm nay tôi mệt rồi, hôm khác nói chuyện đi.”

 

Nói xong, hắn vào phòng, khóa trái cửa lại.

 

Tôi bị bỏ lại một mình trong phòng khách trong bộ đồ ngủ xuyên thấu, như một kẻ n.g.ố.c.

 

Sau nửa năm kết hôn, Giang Biệt Chi dường như vẫn cách xa tôi vạn dặm, cho dù tôi có trêu chọc thế nào, hắn vẫn không hề lay chuyển, giống như một đức phật không có cảm xúc hay ham muốn nào.

 

Giới truyền thông nói rằng Giang Biệt Chi khác với người bình thường, nhà họ Giang có nề nếp gia phong, dạy dỗ hắn trở thành thiếu gia lễ phép nhất giới Bắc Kinh.

 

Nhưng tôi đã nhìn thấy một bản chất khác của hắn, bản chất của sự điên rồ. Có được một lần sẽ muốn tiếp tục có lần kế tiếp.

 

Tuy nhiên, Giang Biệt Chi đã nói với tôi rằng hành động đêm đó của hắn chỉ là một tai nạn.

 

Điện thoại di động rung lên.

 

Cô bạn thân Tiểu Bạch đã gửi cho tôi một tin nhắn: “Cậu đã xem hot search chưa... Nếu chưa xem, hãy hứa với mình, đừng tức giận.”

 

Chuyện gì đã xảy ra thế?

 

Tôi đăng nhập vào Weibo và những hashtag khó chịu xuất hiện.

 

#Giang Biệt Chi hẹn hò đêm khuya với một người phụ nữ xinh đẹp#.

 

Ồ, tôi biết người cô gái xinh đẹp này, cô ta là thư ký mới của Giang Biệt Chi.

----Đọc full tại Monkeyd

Loading...