Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thời không gặp gỡ - 7

Cập nhật lúc: 2024-09-30 19:27:09
Lượt xem: 989

12

 

Tôi qua trở lại thời không hiện thực vào hai tháng sau.

 

Lúc tỉnh lại, chuyện đầu tiên tôi làm là sờ đứa bé bên cạnh. Kết quả không đụng tới thằng nhóc mềm mại kia mà hình như đụng phải thứ gì đó cưng cứng.

 

Nhắm mắt lại bắt mấy cái, chợt nghe có người nói: “Sờ nữa sẽ phải thu tiền.”

 

Tôi đột nhiên mở mắt, thế mà đã nằm trên giường nhỏ ở phòng trọ. Càng kỳ quái hơn là, tôi và Tưởng Khâm Hoà ôm chặt lấy nhau. Bàn tay của tôi thậm chí còn đặt ở n.g.ự.c anh.

 

Tỉnh táo trong nháy mắt.

 

“Đúng đúng không đúng, tôi không phải cố ý!”

 

“Không phải cố ý cũng có thể sờ chuẩn như vậy, nếu cố ý hôm nay tôi chẳng phải sẽ mất đi sự trong sạch sao.”

 

“Ồ, không đúng.”

 

Tưởng Khâm Hoà dường như nghĩ đến điều gì đó: “Sự trong sạch của tôi đã sớm bị em cướp đi rồi.”

 

Hình ảnh không thích hợp hai tháng trước xông thẳng vào trong đầu, sự xấu hổ đến muộn sắp làm cho tôi biến mất tại chỗ.

 

Đang muốn mở miệng, một giọng trẻ con non nớt từ dưới giường truyền ra: “Mẹ, tại sao Gia Dục lại ngủ trên mặt đất?”

 

Sau đó giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở: “Con đang ở đâu, mẹ của con đâu...”

 

Tôi vội vàng xuống giường ôm Gia Dục vào lòng.

 

Bên tai là Tưởng Khâm Hoà châm chọc khiêu khích: “Bảo người nào đó đổi giường lớn một chút, cô ấy lại không chịu. Bây giờ thì tốt rồi, con trai mình ngủ dưới đất rồi.”

 

Tôi:...

 

13

 

Căn phòng vẫn y như ngày tôi rời đi. Trên bàn đặt chai lọ tôi không mang đi. Trên ghế sofa còn có vài con búp bê tôi để quên ở đây. Trong tủ quần áo nhét quần áo tôi mua cho Tưởng Khâm Hoà. Ngay cả đồ dùng trên bàn rửa mặt cũng giống như trước đây.

 

“Anh... Còn ở chỗ này?”

 

Tôi tưởng Tưởng Khâm Hoà đã sớm dọn đi rồi. Nhà anh lớn như vậy, cần gì phải sống trong căn nhà nhỏ bé này.

 

Tưởng Khâm Hoà chỉ hừ nhẹ một tiếng: “Tôi mà đi, người nào đó không tìm được đường về nhà thì phải làm sao bây giờ.”

 

Nghe vậy, tôi rũ mắt xuống, che giấu cảm xúc mãnh liệt nào đó không che giấu được.

 

Tưởng Gia Dục đối với lần “xuyên không” này là bình tĩnh nhất. Thằng bé này không hiểu cái gì là thời không song song, cái gì là xuyên không. Nó chỉ biết là nó đã gặp ba mình, vui mừng hỏi tôi: “Mẹ, có phải bởi vì mẹ nhớ ba đến không chịu nổi, cho nên mang Gia Dục tới tìm ba rồi không!”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/thoi-khong-gap-go/7.html.]

Ngẩng đầu, đối diện với tầm mắt đầy ẩn ý của Tưởng Khâm Hoà, tôi vội vàng nói: “Tôi tôi tôi không nhớ anh.”

 

“Mẹ nói dối!”

 

Tưởng Gia Dục bĩu môi, tố cáo với Tưởng Khâm Hoà: “Tối hôm qua rõ ràng mẹ nói với Gia Dục là nhớ ba, mẹ xấu hổ không thừa nhận.”

 

Tôi:...

 

Con trai ngoan, con bớt nói lại chút đi!

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

 

Dù sao cũng là ngày đầu tiên Tưởng Gia Dục tiến vào thời không song song, chúng tôi lo lắng sẽ có biến cố gì đó nên quyết định ở lại một đêm nữa trong phòng trọ.

 

Buổi tối Tưởng Gia Dục tắm rửa xong, vui vẻ lăn lộn trên giường nhỏ. Sau đó tuyên bố: “Con thích nơi này.”

 

Tôi tò mò: “Vì sao?”

 

Tưởng Gia Dục nhếch môi: “Ở đây chỉ có một phòng, Gia Dục có thể ngủ cùng ba mẹ.”

 

Sau đó lầm bầm: “Những bạn nhỏ khác đều có ba mẹ ngủ cùng, chỉ có Gia Dục là không có.”

 

Tôi và Tưởng Khâm Hoà liếc nhau, sau đó tầm mắt nhanh chóng tách ra. Cũng không biết giải thích với Gia Dục như thế nào, tuy rằng hai chúng tôi là ba mẹ “ruột” của nó, nhưng trước mắt quả thật không phải là hai vợ chồng!

 

14

 

Sau khi đi làm tôi mới biết, Hồ Lập bị đuổi việc.

 

“Gã bị buộc tội một số vụ tấn công t.ì.n.h d.ụ.c đối với nhân viên nữ. Gã cũng bị kết tội chuyển nhượng trái phép tài sản công ty và buôn bán ma túy bất hợp pháp, nên bị kết án tù chung thân, sẽ không có cơ hội ra tù nữa.”

 

“Cho nên anh cũng biết là năm đó Hồ Lập cố ý bỏ thuốc...”

 

Tưởng Khâm Hoà lắc đầu: “Ban đầu tôi chỉ suy đoán Hồ Lập có vấn đề tài chính, cho nên ‘Tưởng Khâm Hoà’ đuổi việc gã. Nhưng nhìn trạng thái tham gia tiệc tối hôm đó của em, tôi mới cảm thấy không ổn, hóa ra giữa bọn họ có ẩn tình khác.”

 

Ở thời không kia, Tưởng Khâm Hoà và Tô Dạng vì sự kiện Hồ Lập bỏ thuốc Tô Dạng mà ma xui quỷ khiến có một đêm xuân. Sau đó, Tô Dạng mang thai, hai người bị buộc phải kết hôn.

 

Vì những chuyện này, Tô Dạng mắc phải bệnh trầm cảm nghiêm trọng. Cũng bởi vậy, Tưởng Khâm Hoà dồn Hồ Lập vào đường cùng, cuối cùng khiến đối phương chó cùng rứt giậu tạo thành bi kịch.

 

Tôi nhịn không được hỏi Tưởng Khâm Hoà: “Thật ra có một chuyện tôi hơi tò mò. Anh nói xem, bọn họ đã từng thích nhau chưa?”

 

Tưởng Khâm Hoà do dự một lát, mới trả lời: “Tôi không biết, lúc tôi xông vào ‘Tưởng Khâm Hoà’ đã không còn ý thức. Tôi chỉ biết là, chuyện cuối cùng anh ấy làm trước khi chết, là dùng hơi thở cuối cùng bò đến bên cạnh ‘Tô Dạng’. Thi thể của bọn họ, là ôm lấy đối phương.”

 

Tôi nhịn không được thở dài: “Là do hoàn cảnh bọn họ gặp nhau không đúng, nếu như không có đêm đó, có lẽ bọn họ cũng có thể gặp nhau bình thường, yêu đương, kết hôn.”

 

Tưởng Khâm Hoà do dự một lát rồi nắm lấy tay tôi: “Cho nên lần này, em nguyện ý cùng anh yêu đương, một lần nữa lại ở bên nhau sao?”

 

Tôi ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt của Tưởng Khâm Hoà.

 

 

Loading...