Thiếu Niên Thích Chiếm Hữu Yêu Tôi - Chương 8:

Cập nhật lúc: 2024-07-04 18:03:52
Lượt xem: 2,348

Không chỉ vậy, Đoàn Thanh Nghiễn còn chăm sóc tôi rất tốt.

Trong lúc bận rộn, hắn sẽ làm một số món tráng miệng giải nhiệt.

Rất hợp khẩu vị của tôi.

Không biết từ lúc nào, tôi trở nên có chút dựa dẫm vào hắn.

Nhưng trong lòng tôi vẫn luôn cảnh giác.

Tôi không quên được những lời Trình Tử Ngôn nói với tôi.

25.

Không biết Đoàn Thanh Nghiễn đã dùng cách gì, sau ngày hôm đó, tôi không còn gặp lại Trình Tử Ngôn nữa.

Thậm chí anh ấy còn ít khi trả lời tin nhắn tôi.

Nhưng chuyện này cũng không thể hoàn toàn đổ lỗi cho Đoàn Thanh Nghiễn.

Gần đây hội sinh viên có rất nhiều việc vặt.

Tôi cũng không để bụng.

Tôi chỉ tập trung vào giải đấu.

Dưới sự phối hợp ăn ý, nhóm của tôi và Đoàn Thanh Nghiễn đã giành được giải nhất trong giải đấu.

Sau khi nhận giải, tôi đến văn phòng một chuyến.

Giáo viên hướng dẫn khen ngợi tôi rất nhiều.

Khi tôi đi ra, tâm trạng cũng vô cùng vui vẻ.

Lúc đi ngang qua nhà vệ sinh, đột nhiên có người kéo tôi vào.

Tôi giật mình.

Nhìn kỹ mới phát hiện là Trình Tử Ngôn đang đeo khẩu trang và đội mũ.

Anh ấy kéo tôi vào nhà vệ sinh, đặt biển sửa chữa ở trước cửa.

Vào buồng vệ sinh, câu đầu tiên anh ấy nói với tôi: "Đoàn Thanh Nghiễn chưa bao giờ ngừng theo dõi em."

"Điện thoại và máy tính của em, hắn vẫn luôn chú ý từng phút từng giây."

"Thi Dao, Đoàn Thanh Nghiễn rất nguy hiểm, em phải tránh xa hắn."

Lúc lên nhận giải, tôi để điện thoại ở hậu trường, vẫn chưa lấy lại.

Nghĩ đến đây, tôi khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Tôi gật đầu: "Em biết, nhưng hắn không sơ hở chỗ nào, em thực sự không biết phải làm sao."

"Cho dù báo cảnh sát, hắn cũng không có bất kỳ hành vi nào làm hại em, nhiều nhất là bị cấm theo dõi, nhưng như vậy có ích gì? Chỉ cần hắn muốn, thiết bị của em vẫn nằm trong tầm kiểm soát của hắn."

26.

Trình Tử Ngôn nắm lấy tay tôi: "Đúng vậy, Đoàn gia to như thế, em đấu không lại hắn đâu."

"Nhưng em còn nhớ không, trường chúng ta có chương trình trao đổi sinh viên vào năm hai."

"Em có thể tham gia trao đổi sinh viên, đi sang nước L học nốt hai năm cuối."

"Nước L có phong cảnh đẹp, an ninh tốt."

Đây là một kế hoạch khá ổn.

Nhưng gia đình tôi không đủ khả năng chi trả cho tôi đi du học.

Tôi do dự nói: "Nhưng nhà em..."

Tôi chưa nói hết câu, Trình Tử Ngôn đã kiên định nói: "Chi phí đi trao đổi của em, anh sẽ trả."

"Cứ coi như là vì anh không muốn nhìn thấy bi kịch tương tự xảy ra lần nữa."

"Sau này em có điều kiện rồi trả lại anh cũng không muộn, nếu không thì coi như anh làm từ thiện."

Tôi cảm kích nhìn anh: "Cảm ơn anh đã giúp em nhiều như vậy."

Trình Tử Ngôn cười rạng rỡ: "Không có gì."

"Thật ra anh cũng có vài mong muốn cá nhân."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/thieu-nien-thich-chiem-huu-yeu-toi/chuong-8.html.]

"Anh luôn hy vọng, nếu sau này không còn trở ngại, chúng ta có thể..."

Tôi hiểu ý anh ấy.

Tôi cười: "Biết đâu được, mọi chuyện đều có thể xảy ra."

27.

Tôi và Trình Tử Ngôn tìm ra được một căn cứ bí mật.

Là một tòa nhà sắp bị phá bỏ, nơi này dự kiến sẽ khởi công vào năm sau nên năm nay cư dân đã dọn đi hết.

Anh ấy sẽ đưa tôi những tài liệu liên qua ở đây, làm vậy để tránh việc tôi lên mạng mua sẽ khiến Đoàn Thanh Nghiễm phát hiện ra điều bất thường.

Mọi chuyện ban đầu diễn ra rất suôn sẻ.

Nhưng một tuần trước khi đăng ký trao đổi sinh, Trình Tử Ngôn lại mất tích.

Anh ấy không còn trả lời ám hiệu của tôi trên WeChat nữa.

Khung chat toàn là tin nhắn của tôi.

Trong lòng tôi dâng lên một dự cảm không lành.

Nhưng lại không có manh mối nào.

Tôi đành đến tòa nhà bỏ hoang vào thời gian đã hẹn.

Trên tầng hai trống rỗng, tôi lẳng lặng chờ anh ấy.

Đợi đến khi hoàng hôn buông xuống, cuối cùng cũng có người đến.

Nhưng người đến không phải Trình Tử Ngôn, mà là Đoàn Thanh Nghiễm. 

Hắn bước từng bước nặng nề, tiến về phía tôi.

28.

"Chị à, chị đang đợi hắn sao?"

Đoàn Thanh Nghiễm xoay ngang điện thoại, bên trong là hình ảnh của Trình Tử Ngôn.

Lúc này, anh ấy đang ngồi giữa một nhóm người mặc đồ đen, sắc mặt căng thẳng.

Trình Tử Ngôn như như này, chắc chắn bị giam cầm.

Tôi lập tức trở nên căng thẳng: "Đoàn Thanh Nghiễm, cậu điên rồi à?"

"Cậu thật sự cho rằng thế giới này không có luật pháp à?"

Đoàn Thanh Nghiễm mỉm cười: "Chị đừng lo lắng thế."

"Em nào có trói ai đâu nào."

"Em chỉ đưa ra lời đề nghị hợp tác với chú Trình, mời chú ấy làm một vụ làm ăn lớn, chú ấy đã vui vẻ đồng ý."

"Em chỉ đưa ra một điều kiện nhỏ, nội dung là hy vọng anh Trình đến Đoàn gia hỗ trợ một thời gian."

"Chú Trình không từ chối."

Cảnh như trong ảnh kia đâu có giống đến làm khách đâu! 

Rõ ràng là bị giam giữ! 

Đoàn Thanh Nghiễm mỉm cười: "Dao Dao cứ báo cảnh sát đi, nếu em báo cảnh sát thật, e là chú Trình sẽ hận em mất."

"Chú lại cho rằng em đã cản trở công ty chú ấy phát triển."

29.

Đoàn Thanh Nghiễm lấy tài liệu trao đổi của tôi ra khỏi cặp.

Hắn xé nát từng mảnh.

Giọng nói cũng trở nên lạnh lùng.

"Chị muốn rời xa em đến vậy sao?"

Mắt Đoàn Thanh Nghiễm hằn đầy tia máu.

Vẻ mặt của hắn như thể đã lâu không được ngủ ngon.

 

Bình luận

6 bình luận

  • Đọc tới chương 6 thấy con bạn sao sao á

    Uyên 1 tuần trước · Trả lời

  • Đọc thấy cũng vui vui nhưng ngoài đời chắc xách l chạy 8 hướng quá

    Adidaphat 2 tuần trước · Trả lời

  • Hay vãi

    Suadautay 2 tuần trước · Trả lời

  • tùi ui, bộ này mình đọc 2 lần mà vẫn thấy hay, bộ này mà phát triển theo hướng tiểu thuyết thì k biết cỡ nào nhỉ

    na3108 2 tuần trước · Trả lời

  • Má ơi cp này cute qué 👉❤👈

    Katy 2 tuần trước · Trả lời

  • Truyện hay quá, siêu thích cặp này

    MAC 2 tuần trước · Trả lời

Loading...