Thiếu Niên Thích Chiếm Hữu Yêu Tôi - Chương 1:

Cập nhật lúc: 2024-07-05 01:44:51
Lượt xem: 2,723

1.

Vào đêm trước kỳ thi đại học, trên mạng tràn ngập những video chúc mừng.

Là một sinh viên năm nhất, tôi âm thầm cổ vũ cho các em khóa dưới.

Vuốt màn hình điện thoại, tôi bỗng thấy một video cổ tay m.á.u me be bét.

Phần chú thích viết: [Kể cả có đạt điểm tuyệt đối thì vẫn là một đứa phế vật trầm cảm, muốn chết]

Đọc tiêu đề, tôi khựng lại.

Năm đó, áp lực thi cử của chúng tôi rất lớn, lớp bên cạnh có một bạn trầm cảm đã nhảy lầu mà không cứu được.

Tôi nghĩ rằng phần bình luận sẽ toàn là những lời an ủi tử tế, nhưng khi mở ra, tôi lại thấy:

[? Giờ muốn flex thông minh mà phải dùng cách này à?]

[Ê bro, sinh nhầm thời rồi, phong cách nổi loạn đã là chuyện của thế kỷ trước rồi]

[Thật là...]

[Người trầm cảm thật sẽ không bao giờ đăng bài câu like như này đâu]

Đọc những bình luận đó, tôi tức đến nỗi m.á.u dồn lên não, vội cầm điện thoại lên gõ:

[Mọi người đừng ác khẩu thế chứ, nhìn không giống giả đâu]

[Em đừng nghe mấy đứa chua ngoa đó, đạt điểm tuyệt đối thì đỉnh lắm chứ!! Em chỉ mệt thôi, thi xong thì thư giãn đi! Đại học có nhiều em khóa dưới chờ em lắm! Biết đâu chúng ta còn gặp nhau, cùng nhau ra bến cảng ăn khoai tây chiên thì sao~]

Tôi ngậm kẹo mút, nằm trên giường ký túc xá.

Vừa bình luận được năm phút, camera điện thoại đột nhiên sáng lên.

Tôi dọn dẹp phần mềm chạy ngầm, lẩm bẩm: "Lạ thật, mình đâu có mở camera, cái điện thoại này hỏng rồi, phải thay thôi."

2.

Tôi cứ nghĩ rằng cậu thiếu niên kia sẽ không trả lời tôi.

Nhưng không lâu sau, cậu ấy đã trả lời tôi một chữ:

[Ừm.]

Ê, gì lạnh lùng quá dị.

Tôi mở trang chủ của cậu ấy.

Nickname của cậu ấy là "Đừng quan tâm tới tôi", trang chủ đa phần là ảnh đen trắng.

Trong một video có quay lướt qua góc mặt cậu ấy.

Trong ảnh, sống mũi cậu ấy cao thẳng, ẩn trong bóng tối.

Cậu thiếu niên có tướng mạo điển trai, khí chất xuất chúng.

Bức ảnh này khiến tôi cảm thấy buồn buồn.

Cậu bé nhảy lầu ở trường trung học, có góc nghiêng giống cậu ấy.

Cậu học sinh đó nho nhã, dịu dàng, thường đăng những câu mà người khác không hiểu lên trang cá nhân.

Lúc đó, mọi người đều cảm thấy cậu ấy thật kỳ lạ.

Có một lần, trong hoạt động của trường, tôi và cậu ấy được phân vào một nhóm.

Cậu ấy cúi đầu thở dài nói: "Sống thật mệt mỏi, em thấy rất mệt mỏi."

Một bạn học khác trêu chọc: "Vì con người mệt mỏi nên mới gọi là loài người chứ."

*con người mệt mỏi và nhân loại ở tiếng trung có cùng âm: rénlèi

Mọi người bị câu trêu đùa kia thu hút sự chú ý, không ai để ý đến cảm xúc của cậu ấy.

Bây giờ nghĩ lại, nếu lúc đó tôi an ủi cậu ấy nhiều hơn, có lẽ sẽ giúp được cậu ấy một chút.

Tôi do dự một lúc, mở tin nhắn riêng, gửi cho "Đừng quan tâm tới tôi" một bức ảnh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/thieu-nien-thich-chiem-huu-yeu-toi/chuong-1.html.]

Bức ảnh là bài tập toán của tôi.

Trên đó còn có dòng chữ: [Đàn chị miễn cưỡng đỗ đại học chính quy cùi lắm á, đến bài tập cũng không làm được!! Em giỏi lắm!]

Năm phút trôi qua, không có hồi âm.

Tôi nghĩ rằng cậu ấy không thích bị làm phiền.

Vừa định thoát khỏi tin nhắn thì đối phương đã gửi đáp án tới.

!

3.

Tôi xem kỹ càng, cách làm cũng không khác mấy so với cách cô giáo hướng dẫn.

Tôi nhớ cậu bé này là học sinh phổ thông.

Học sinh phổ thông mà đã làm được toán cao cấp rồi sao?

Tôi thốt lên rằng cậu em này giỏi quá, rồi gõ phím khen cậu ấy:

[Oa, giỏi quá, chị học mãi mà không hiểu!]

Bên kia im lặng một lúc, rồi gửi đến một câu: [Không khó.]

Xì, phải trả lời thế nào đây?

Tôi gửi cho cậu ấy một đoạn truyện cười hài hài mà tôi mới đọc được gần đây.

Bên kia không có phản ứng gì.

Một lúc lâu sau, cậu ấy mới trả lời một dấu chấm.

Tôi còn chưa kịp suy nghĩ thì bạn cùng phòng đã gọi tôi:

“Thi Dao, tớ tắm xong rồi, cậu không gội đầu à, nhanh lên đi.”

Tôi đặt điện thoại xuống, xuống giường: “Tớ đến đây, tớ đến đây!”

Tối nay có chương trình biểu diễn nghệ thuật, rất nhiều sinh viên khoa múa sẽ lên sân khấu.

Trong đó có cả bạn tôi.

Cả ký túc xá đã hẹn nhau cùng đi xem chương trình để ủng hộ bạn bè.

Tôi gội đầu xong, cùng mọi người ra ngoài.

Ánh đèn trên sân khấu rực rỡ, tôi chụp một tấm ảnh rồi gửi cho cậu thiếu niên kia.

[Đại học cũng có chút thú vị, hay là chúng ta thử hẹn nhau lần nữa?]

Bên kia hiển thị đang soạn tin rất lâu.

“Đừng quan tâm tới tôi” soạn tin mất mười phút, cậu ấy mới trả lời tôi một câu: [Em sẽ cân nhắc.]

Tôi bật cười vì câu nói này.

Thật là trẻ con.

Lúc này chỉ còn sáu ngày nữa là đến kỳ thi đại học.

Những ngày còn lại, tôi luôn gửi một câu động viên cậu ấy, cho đến khi kỳ thi đại học kết thúc.

Vì chọn được ngành học tốt nên cuộc sống đại học của tôi rất nhàn nhã.

Tôi nhanh chóng quên bẵng chuyện này.

Có một chuyện kỳ lạ hơn đã thu hút sự chú ý của tôi.

Tôi phát hiện ra rằng từ tháng sáu trở đi, tôi thường xuyên trúng thưởng.

Không hiểu sao lại nhận được một đống quà, mà giá trị còn không hề nhỏ.

Có khi là quà tặng phúc lợi của trang web nào đó, hoặc là đồ trang sức bằng vàng bạc.

Thật là may mắn.

 

Bình luận

6 bình luận

  • Đọc tới chương 6 thấy con bạn sao sao á

    Uyên 1 tuần trước · Trả lời

  • Đọc thấy cũng vui vui nhưng ngoài đời chắc xách l chạy 8 hướng quá

    Adidaphat 2 tuần trước · Trả lời

  • Hay vãi

    Suadautay 2 tuần trước · Trả lời

  • tùi ui, bộ này mình đọc 2 lần mà vẫn thấy hay, bộ này mà phát triển theo hướng tiểu thuyết thì k biết cỡ nào nhỉ

    na3108 2 tuần trước · Trả lời

  • Má ơi cp này cute qué 👉❤👈

    Katy 2 tuần trước · Trả lời

  • Truyện hay quá, siêu thích cặp này

    MAC 2 tuần trước · Trả lời

Loading...