Chạm để tắt
Chạm để tắt

THIÊN KIM THẬT GIẢ - Chương 1

Cập nhật lúc: 2024-07-21 13:39:23
Lượt xem: 1,811

1.

Bây giờ đang là buổi sáng, theo ký ức kiếp trước, thiên kim thật Hạ Minh Châu sẽ được tìm thấy vào buổi chiều.

Cốt truyện này thật sự rất ngắn gọn.

Ký ức từ kiếp trước ùa về như thủy triều, trong ký ức, sau khi tìm được Hạ Minh Châu, tôi luôn cảm thấy nơm nớp lo sợ, sợ mình sẽ bị đuổi đi nên đã lấy lòng hùa theo từng người của Hạ gia theo bản năng.

Hơn nữa, tôi còn chặn bố mẹ ruột ngoài cửa vì sợ người Hạ gia nghĩ tôi là con sói mắt trắng.

Nhưng những điều trên cũng không giúp tôi cảm thấy tốt hơn.

Ngược lại, tôi luôn cảm giác như đang đi trên lớp băng mỏng.

Vì để khiến bố mẹ Hạ yên tâm, tôi còn dẫn Hạ Minh Châu đến trường học cùng, giới thiệu với bạn bè để cô ta có thể nhanh chóng hòa nhập vào vòng tròn quý tộc của trường trung học tư thục Thịnh Minh. Vì Hạ Minh Châu không theo kịp việc học trong lớp nên tôi đã xung phong kèm cặp cô ta học tập, thậm chí còn đưa cho cô ta những bức họa do tôi vẽ để cô ta có thể tham gia triển lãm Thư Pháp và Hội họa quốc gia.

Tôi cứ tưởng những gì tôi làm sẽ khiến người Hạ gia chấp nhận tôi.

Nhưng không ngờ cuối cùng lại chỉ nhận được ánh mắt khinh bỉ của Hạ gia.

“Thật hèn hạ, vì để được ở lại Hạ gia mà lấy lòng người khác, không còn chút giáo dưỡng nào, đúng là đồ xuất thân quê mùa.”

“Con chỉ khen cô ta có một câu mà cô ta bám theo hầu hạ ngay.”

“Nhưng nó vẫn còn có ích, lần trước Lưu tổng ngỏ ý muốn kết thông gia, nuôi nhiều năm như vậy, coi như vẫn dùng được.”

“Con trai Lưu tổng chẳng phải bị bại não sao?”

Cuối cùng tôi bị cưỡng ép gả cho một tên bị bại não, tiểu tam trong nhà Lưu tổng rất đông, vợ ông ta lại là một mụ đàn bà lòng dạ ác độc, ép tôi sinh con, uống thuốc bổ, sau cùng tôi không chịu được nên đã nhảy lầu tự tử.

Lúc rơi xuống đất, cơ thể đau đớn tê liệt như khắc sâu vào linh hồn tôi, mỗi khi nhớ đến sẽ khiến tôi không nhịn được mà run rẩy.

Kiếp này, tôi sẽ không để những bi kịch đó xảy ra, số mệnh của tôi, tôi phải nắm giữ thật chặt.

Sắp xảy ra chuyện rồi, tôi quyết định không ngồi yên chờ c.h.ế.t nên bắt đầu thu dọn đồ đạc quần áo trong phòng.

Trong những năm qua, với tư cách là con gái Hạ gia, tôi nhận được nhiều món đồ có giá trị không nhỏ, ngẫm nghĩ một hồi, tôi kiểm tra mấy món trang sức có giá trị, dù sao tôi phải rời đi, trong đống trang sức này có vài món chỉ có người Hạ gia mới có thể sử dụng nên tôi cũng không động vào để tránh rước họa vào thân.

Rất nhanh đã đến chiều, tôi thấy ông Hạ dẫn một người con gái có vóc dáng nhỏ bé đi vào phòng khách.

Cũng giống như kiếp trước, cô ta đi một đôi giày không rõ nhãn hiệu, mặc dù quần áo mặc trên người không đắt nhưng chắc chắn không hề rẻ tiền, gương mặt trắng nõn, an tĩnh như một đóa hoa nhỏ màu trắng, làn da trắng hồng mềm mại, nhìn cô ta không giống người có gia cảnh không tốt.

A, không đúng, kiếp trước Hạ Minh Châu trở về có nói gia cảnh không tốt, anh trai cả đang học đại học, anh trai thứ hai không có công việc ổn định, cô ta ở nhà thường xuyên bị đánh đập.

Chắc thấy ánh mắt tôi quan sát chăm chú nên ông Hạ ho khan một cái: “Hạ Hạ, đây là em gái con, lúc mới sinh ra bị người khác ôm nhầm nên bây giờ mới tìm được, trước kia con bé ở nhà cũ bị đối xử không tốt, sau này con nhất định phải đối xử tốt với con bé.”

Mẹ Hạ bên cạnh không kìm được cảm xúc nên đôi mắt đã ngấn lệ từ lâu, bà ta bước đến ôm cô ta.

“Ôm nhầm sao? Bố, nếu những gì bố nói là thật, ôm nhầm thì chắc chắn một người cùng huyết thống còn người kia thì không, bây giờ người cùng huyết thống trở về, vậy chẳng phải người không cùng huyết thống chính là con sao?”

Hiển nhiên ông Hạ không ngờ tôi lại nghĩ đến chuyện này nên nhất thời không biết nên nói gì.

“Chị, chị không nên ép bố như thế, em thật sự rất ngưỡng mộ chị, có thể ở trong ngôi nhà lớn như vậy, lại còn được bố mẹ chăm sóc nữa.”

Được lắm, Hạ Minh Châu này lại bắt đầu rồi.

“Bố, con chỉ muốn nói, con có thể rời đi không, ba người một nhà đã đoàn tụ rồi, con cũng phải đi tìm bố mẹ ruột của con chứ ạ?”

Tôi vừa dứt thì thì nhận được ba cặp mắt đang nhìn chằm chằm về phía tôi.

Ông Hạ, mẹ Hạ và Hạ Minh Châu.

“Nhưng gia cảnh không tốt, không mua nổi quần áo có nhãn hiệu nổi tiếng, nhà cũng không có người giúp việc hầu hạ nên tất cả mọi chuyện chị đều phải tự làm hết.” Hạ Minh Châu nói lại, cảm giác cô ta hơi hoảng loạn.

“Không sao đâu, chị không ngại, được sống cùng bố mẹ ruột thì mọi vấn đề đều biến mất, em gái à, chẳng lẽ em sống cùng bố mẹ ruột rồi bắt chị không được có bố mẹ ruột chứ?”

“Con không thương mẹ à? Mẹ nuôi con nhiều năm như vậy, mặc dù không phải ruột thịt nhưng tình yêu mẹ dành cho con đều là thật.” Mẹ Hạ rưng rưng nước mắt, thật sự giống như sinh li tử biệt.

“Mẹ, con sẽ thường xuyên quay về thăm mẹ, chỉ cần đến lúc đó mẹ không ghét con là tốt lắm rồi.”

“Nếu con đi, con sẽ mất tất cả mọi thứ của Hạ gia, con cam lòng sao?” Ông Hạ là một thương nhân, suy xét chuyện gì cũng phải nghĩ đến lợi ích.

“Bố, từ lúc con sinh ra cho đến bây giờ, con luôn là niềm tự hào của gia đình, từ thi cử, tranh giải hay các mối quan hệ, con đều xứng đáng không phụ lòng bố mẹ, nhưng con biết, những thứ này đều là của Hạ Minh Châu, từ giờ trở đi con phải trả lại cho em ấy.”

Ông Hạ muốn nói gì đó nhưng bị tôi chặn lại.

“Con thừa nhận, mọi thứ con nhận được từ Hạ gia đều là tốt nhất, vì con là con gái duy nhất của Hạ gia, nhưng bây giờ không phải nữa, con gái thực sự của Hạ gia đã trở về, con đã nhìn nhận rõ ràng, nếu con và Minh Châu đều ở Hạ gia, sẽ xảy ra hai trường hợp.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/thien-kim-that-gia-rine/chuong-1.html.]

“Trường hợp thứ nhất, Hạ Minh Châu càng ngày càng tốt hơn còn con sẽ kém đi.”

“Trường hợp thứ hai, con sẽ càng ngày càng tốt hơn, Hạ Minh Châu vì không thể thích ứng kịp nên không thể khá nổi.”

“Chúng con là hai người không thể sống chung với nhau, vì mọi người đều biết, bắt đầu từ bây giờ con là con gái nuôi, bất luận thế nào cũng sẽ chỉ là con gái nuôi.”

Cuộc tranh cãi này dừng lại khi ông nội Hạ xuất hiện, tôi không để ý đến ánh mắt của tất cả mọi người đang nhìn tôi như kẻ ngốc mà lập tức xách hành lý rời khỏi Hạ gia.

2.

May bố mẹ ruột cũng có họ Hạ nên sau này tôi không phải đổi họ.

Lần theo địa chỉ, tôi tìm được một tiểu khu khá tồi tàn, ở kiếp trước, tôi đã thấy tiểu khu này được đăng trên tờ báo giải trí, tiêu đề là: Siêu sao nổi tiếng xuất thân nghèo khó đã làm thế nào để từng bước chạm đến thành công bằng chính sự nỗ lực của mình?

Không sai, anh trai thứ hai là người đã giúp tôi tìm thấy nhà.

Đến một ngôi nhà ba tầng phía đông, tôi nhấn chuông cửa, sau đó một người đàn ông có đôi mắt nho nhã ra mở cửa.

Ông ấy là bố tôi, là người thân của siêu sao được đăng lên báo ở kiếp trước.

“Xin chào ạ, con là con gái của bố, Hạ Hạ, lần đầu gặp mặt, xin bố chỉ giáo nhiều hơn.”

“A Thấm, A Thấm, em, em mau ra đây, em nhìn xem ai đến kìa!” Người đàn ông nói năng lộn xộn gọi to.

Một người phụ nữ xinh đẹp chạy ra, bà ấy mặc váy hoa, tóc búi cao, trông rất dịu dàng và phóng khoáng, đặc biệt đôi lông mày giống tôi đến tám phần, nhìn qua cũng biết là mẹ ruột của tôi.

Khóe mắt bà ấy đẫm lệ, muốn nói gì đó nhưng lại thôi, tôi xách hành lý đứng trước cửa, khéo léo tạo thành tư thế đứng song song giữa ba người.

“Bố mẹ, trước hết cho em ấy vào nhà đã.” Một giọng nói mạnh mẽ vang lên từ phía sau họ.

Hai người họ vội vàng giúp tôi xách hành lý vào.

Ngôi nhà được sơn màu vàng ấm áp, có một con mèo đáng yêu đang cào thảm lót chân trước cửa ra vào, mẹ mang cho tôi một đôi dép, có vẻ là mới mua. Khung cửa sổ sát đất nằm chính diện với phòng khách nên ánh nắng mặt trời chiếu thẳng vào tường, ghế sô pha màu trắng ngà được nhuộm thành màu vàng bởi tia nắng dịu, trên mỗi đệm ghế sô pha được thêu một con mèo nhỏ đáng yêu, nhìn ấm áp vô cùng.

Tôi ngồi trên ghế sô pha quan sát ngôi nhà.

Đúng lúc này cánh cửa của một căn phòng được mở ra: “Chỗ này cũng không phải biệt thự lớn em ở trước kia, nếu không muốn ở lại thì về đó luôn đi!”

Một thanh niên tóc tai bù xù từ trong phòng bước ra, đôi mắt quyến rũ chứa đựng vài tia trào phúng, nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng đến nhan sắc đẹp trai của anh ta.

Tôi lấy điện thoại ra và chụp lại theo bản năng, đây rất có thể sẽ là tư liệu đen trong nhiều năm sau, hehehe.

Thanh niên đó vội vàng chạy đến thô bạo giật điện thoại của tôi, tôi lập tức đè anh ta xuống ghế sô pha rồi nghiêng đầu cười một tiếng với bố mẹ đang kinh ngạc đến ngây người, sau đó gật đầu với anh trai cả đang cầm cốc nước.

“Xin lỗi, nhưng sau này chỗ này sẽ là nhà tôi, anh đuổi tôi đi thì tôi sẽ khóc cho anh xem!”

Tôi hài lòng nhìn thanh niên đó đờ người ra rồi phủi phủi quần áo, ngồi lên chiếc ghế nhỏ treo trên sân thượng, nghiêm túc nói với mọi người trong nhà: “Bất kể Hạ Minh Châu có nói thế nào với con, con cũng không ghét ngôi nhà này, cũng không chê ngôi nhà này, con rất vui mừng khi có thể sống cùng bố mẹ ruột của mình. Em hy vọng anh cả và anh hai có thể tiếp nhận em.”

Nói xong tôi lè lưỡi, bổ sung thêm: “Nếu không hoan nghênh cũng không sao, dù sao trên người chúng ta đều chảy chung một dòng máu.”

Sau một vài sự việc, tôi đã thuận lợi vào nhà, ngôi nhà này có ba phòng ngủ, bố mẹ tôi ở phòng ngủ chính, hai anh trai ở một phòng phụ, tôi ở một phòng phụ.

Cũng chính là phòng ngủ ban đầu của Hạ Minh Châu.

 

(Đứa nào ăn cắp truyện của bà dà này thì xứng bị ẻ chảy suốt đời he)

Vì họ tưởng rằng tôi sẽ không đến nên vẫn giữ nguyên căn phòng của Hạ Minh Châu lúc cô ta rời đi.

Sau khi tôi đến, họ bắt đầu dọn dẹp tất cả đồ đạc của Hạ Minh Châu, cô ta đến Hạ gia nhưng không mang cái gì theo, nghe bố mẹ nói là vì sau này cô ta sẽ thường xuyên trở về.

Buồn cười thật, nói luôn là không muốn khiến Hạ gia không vui đi, dù sao cái gì Hạ gia cũng có.

Nhưng tôi cũng không nói gì, chỉ bảo bố mẹ xếp gọn đồ của Hạ Minh Châu lại rồi gửi đến Hạ gia.

Họ vui vẻ đồng ý.

Đến bữa tối, bố mẹ sợ tôi ăn không quen, đề nghị ra ngoài ăn nhưng bị tôi từ chối.

Tôi ăn thức ăn mẹ tôi nấu, cá chép kho, nầm bò hầm khoai tây, sườn lợn chiên, thật hạnh phúc, hạnh phúc đến rơi lệ.

Hạ Thính Phong cũng là anh hai tôi, gương mặt tràn đầy sự mỉa mai: “Giả vờ cái nỗi gì, một thiên kim đại tiểu thư mà làm như chưa từng ăn cơm vậy.”

Quả thật chưa từng ăn, kiếp trước gả cho tên bại não đó, ngày ngày chăm sóc hắn, căn bản không được ăn cơm, Hạ Thính Phong không hiểu thì tôi cũng không trách anh ta.

“Trước kia ở Hạ gia, vì để giữ dáng, em rất ít khi ăn cơm no, mỗi bữa cơm đều do chuyên gia dinh dưỡng của gia đình chuẩn bị.” Tôi bình tĩnh nói, ngẩng đầu lên thì thấy vẻ mặt đầy đau lòng của bố mẹ, họ liên tục gắp thức ăn vào bát tôi.

Hạ Thính Phong quay mặt đi không nhìn tôi.

Anh cả Hạ Thính Hải không cảm xúc ăn cơm.

Quả nhiên lão đại trong giới kinh doanh khó công lược nhất, có vẻ vẫn còn một chặng đường dài phía trước.

Loading...