Chạm để tắt
Chạm để tắt

Theo Mẹ Tái Giá - Chương 11

Cập nhật lúc: 2024-07-11 03:46:09
Lượt xem: 1,169

Ta gặp lại Triệu Vĩnh An ở y quán.

 

Ông ta ăn mặc chỉnh tề, đi cùng một phu nhân trẻ tuổi, trông rất thân mật.

 

Ta kinh ngạc nhìn sang, ông ta cũng nhìn thấy ta, nhưng lại không nhận ra.

 

Hơn ba năm rồi, ta đã không còn là đứa bé gái gầy gò đen nhẻm ở nhà họ Triệu nữa, ông ta đương nhiên không nhận ra.

 

Nhưng, ta lại có thể nhận ra ông ta.

 

Chẳng phải ông ta đã c h ế t rồi sao, tại sao còn sống, hơn nữa còn vênh váo trở về như vậy?

 

Ta lặng lẽ hỏi thăm, thì ra Triệu Vĩnh An và nữ nhân kia là vợ chồng, đến để khám chữa bệnh hiếm muộn.

 

Nữ nhân kia không thể sinh con, đã uống rất nhiều thuốc đều không có tác dụng, nghe nói y thuật của tiên sinh nhà ta rất tốt, liền lặn lội đường xa đến đây khám bệnh.

 

Lúc hai người đi ra ngoài, Triệu Vĩnh An ân cần đỡ tay nữ nhân kia, giống như đang hầu hạ tổ tông.

 

Chúc các bé iu của Lạc đọc truyện vui vẻ 🫶🫶 đọc xong nhớ còm men nhé 🥰🥰

Lúc mẹ không sinh được con trai cho ông ta, ông ta đâu có bộ mặt này.

 

Buổi tối ta sắc thuốc suýt chút nữa thì sắc hỏng thuốc của bệnh nhân, bị tiên sinh đánh vào mu bàn tay.

 

"Ta thấy con càng học càng thụt lùi rồi đấy, Trương Chiêu Chiêu, rốt cuộc con còn muốn học hành đàng hoàng nữa hay không?"

 

Ta ôm tay nói, "Tiên sinh, con chỉ là đang nghĩ không thông, một người tử trận sa trường rồi lại trở về, sẽ như thế nào?"

 

Tiên sinh sững sờ một chút, cười nhạo nói, "Đó chính là lính đào ngũ, bắt được là phải c.h.é.m đầu."

 

Ta xin phép tiên sinh cho về nhà một chuyến, tiên sinh nhìn ta một cái thật sâu, đồng ý cho ta nghỉ phép.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/theo-me-tai-gia/chuong-11.html.]

Trở về nhà, ta kể lại chuyện này cho cha mẹ nghe.

 

Cha nhìn mẹ, mẹ thản nhiên nói, "Chuyện của nhà họ Triệu không liên quan gì đến chúng ta, Chiêu Chiêu, đừng quan tâm nữa." Cha rất vui mừng với thái độ của mẹ, nắm c.h.ặ.t t.a.y người không buông, "Đúng vậy, không liên quan gì đến chúng ta, Chiêu Chiêu đừng quan tâm." Được rồi, ta cũng chỉ là về nhà báo tin một tiếng thôi.

 

Vừa hay được nghỉ phép, liền muốn ở nhà thêm hai ngày rồi mới quay lại.

 

Nhưng tối hôm đó, Triệu Vĩnh An lại đến nhà.

 

Ông ta lén lút đến vào ban đêm, còn mang theo một cái hộp nhỏ.

 

"Hai mươi hai lượng bạc này, coi như là trả lại số bạc lúc trước mua Vân Nương, ngươi chỉ cần để Vân Nương sinh cho ta một đứa con trai rồi nuôi thêm mấy năm là được."

 

Cha mẹ và ta đều kinh ngạc nhìn ông ta.

 

Ta thật sự muốn hỏi, có phải ông ta bị điên rồi không?

 

Nhưng ông ta lại nói năng đường hoàng.

 

"Nương tử hiện tại của ta không thể sinh con, ta phải tìm người khác sinh cho ta một đứa, Vân Nương đã từng sinh cho ta một đứa con gái rồi, lần này nhất định có thể sinh con trai."

 

"Còn ngươi nữa, Trương què, ngươi cũng không thể sinh, Vân Nương sinh con trai rồi, ngươi cứ nói là con của ngươi, cũng khỏi phải để người trong thôn nói sau lưng ngươi nữa."

 

Ông ta tính toán rất hay, chỉ là coi cha mẹ ta là kẻ ngốc mà thôi.

 

Ông ta muốn có con trai của riêng mình, nhưng lại không dám nói với chính thất, liền lén lút tìm người khác sinh con, sau đó nuôi ở trong thôn.

 

Ông ta chỉ nói nuôi mấy năm, xem ra là định mấy năm sau sẽ mang đứa bé đó về bên cạnh.

 

Vậy chính thất của ông ta có đồng ý hay không?

 

E là, ông ta cũng đã nghĩ ra cách, để cho nữ nhân kia không thể không đồng ý, hoặc là chỉ có thể đồng ý.

Loading...