Chạm để tắt
Chạm để tắt

Theo Mẹ Tái Giá - Chương 10

Cập nhật lúc: 2024-07-11 10:45:42
Lượt xem: 2,629

Ta về nhà, nhìn chằm chằm chân cha thêm vài lần.

 

Cha ý thức được, khi đi đường, cũng cẩn thận hơn một chút.

 

Mẹ nhân lúc không có ai, đánh vào đầu ta một cái, "Cha con đối xử tốt với con như vậy, Chiêu Chiêu, chúng ta không thể vô lương tâm, không thể giống như người trong thôn mà coi thường cha con."

 

Người cho rằng ta đã biến thành kẻ vong ân bội nghĩa, tức giận lắm, nhưng lại không nỡ đánh ta.

 

Ta vội vàng nói không phải.

 

"Mẹ, con muốn đi học y, biết đâu học giỏi rồi, có thể chữa khỏi chân cho cha."

 

Ta không quan tâm cha có phải bị què chân hay không, càng không quan tâm đến vết sẹo trên mặt ông ấy, ta chỉ là đau lòng cho ông ấy.

 

Rõ ràng là một trang nam tử hán đỉnh thiên lập địa, lại bởi vì bị thương, đi đường bất tiện, ngày mưa gió đi nhiều còn bị đau chân.

 

Mẹ biết suy nghĩ của ta, cũng rất lo lắng.

 

Bởi vì làm học đồ không dễ dàng như vậy, người ta cũng không thích nhận nữ học trò.

 

Chỉ là, cha ở ngoài cửa nghe được suy nghĩ của ta, trầm mặc hai ngày.

 

Ông ấy lại dẫn ta vào huyện thành, tìm đến vị quản gia của nhà giàu có kia, nhờ ông ấy giúp đỡ.

 

Vị quản gia kia đánh giá ta một lượt, rất vui vẻ.

 

"Được, chuyện này cứ giao cho ta. Chỉ là, Chiêu Chiêu, học y rất vất vả, làm học đồ cho người ta còn vất vả hơn, con chịu khổ được không?"

 

Ta vỗ ngực, "Con chịu được, đợi con học y xong, chữa khỏi chân cho cha, kiếm được nhiều bạc, nuôi sống cha mẹ và đệ đệ muội muội."

 

Vị quản gia kia cười ha ha, "Còn đệ đệ muội muội nữa, đã có tin vui rồi sao?"

 

Lời này hỏi đến mức cha đỏ mặt, vội vàng nói còn sớm còn sớm.

 

Ta vào huyện thành bắt đầu học y, nửa tháng mới được về nhà một lần.

 

Ta chỉ yêu cầu mang theo tảng đá luyện võ ở nhà.

 

Mẹ không nỡ để ta một mình ra ngoài, đứng trước cửa y quán không chịu đi, ta xua tay, bảo người cứ yên tâm mà đi.

 

"Mẹ, đợi con thành tài rồi sẽ về hiếu kính hai người."

 

Mẹ lại bị ta chọc cười, "Được, mẹ chờ con."

 

Đại phu của y quán là người quen cũ của vị quản gia kia, bình thường đối xử với bệnh nhân rất tốt, nhưng đối với đồng tử bốc thuốc và học đồ trong tiệm lại rất hung dữ.

 

Chúng ta mà chậm chạp thì bị mắng, học không tốt thì bị mắng, bưng nước cho khách chậm trễ cũng bị mắng, có lúc còn bị đánh.

 

Có mấy đồng tử bị đánh đến mức ấm ức, không lâu sau liền về nhà không chịu quay lại nữa.

 

Ta không sợ, chút đó thì tính là gì?

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/theo-me-tai-gia/chuong-10.html.]

Tiên sinh khi đánh chỉ đánh vào những chỗ nhiều thịt, hơn nữa lực đạo cũng vừa phải, không quá đau cũng không bị thương, chỉ là lúc mới bị đánh thì hơi đau một chút, sau đó không còn cảm giác gì nữa.

 

So với việc bị đánh ở nhà họ Triệu, quả thực là tiểu vu gặp đại vu, ta đã sớm quen rồi.

 

Hơn nữa, tiên sinh cũng là hận sắt không thành thép, cha khi thấy ta luyện võ tiến bộ chậm cũng là ánh mắt này, ta biết.

 

Tiên sinh tuy rằng hung dữ, nhưng luôn cho chúng ta ăn no, chưa bao giờ bạc đãi chúng ta về mặt ăn mặc.

 

Ta tuy rằng ngốc nghếch, nhưng ai tốt ai xấu, ta vẫn phân biệt được.

 

Ta vẫn kiên trì luyện tập quyền cước theo cách cha dạy, mỗi ngày đều nâng tảng đá, sức lực ngày càng lớn.

 

Sức lực ta lớn, lại học xoa bóp bấm huyệt rất giỏi, trước tiên là thử nghiệm trên người tiên sinh.

 

Tiên sinh bình thường cũng rất mệt mỏi, được ta xoa bóp cho thoải mái, đối với ta cũng thêm vài phần vui vẻ.

Chúc các bé iu của Lạc đọc truyện vui vẻ 🫶🫶 đọc xong nhớ còm men nhé 🥰🥰

 

Nửa tháng về nhà một lần, ta liền xoa bóp chân bị gãy cho cha.

 

Ban đầu ông ấy không chịu, mãi sau mới ngượng ngùng đồng ý.

 

Qua một lúc, đã đỏ hoe mắt.

 

Lúc đứng dậy, đi đường cũng nhanh nhẹn hơn rất nhiều.

 

"Chiêu Chiêu thật thông minh, học gì cũng nhanh."

 

Mẹ bảo ta dạy cho người, "Con không có ở nhà, mẹ cũng xoa bóp cho cha con, chàng ấy vất vả quá."

 

Ta liền dạy cho hai người, "Chiêu Chiêu không có ở nhà, cha mẹ có thể xoa bóp cho nhau."

 

Lời này vừa nói ra liền khiến hai người đỏ mặt.

 

Người lớn đúng là kỳ lạ, chuyện này có gì mà phải đỏ mặt chứ?

 

Ta học tập ở trong thành ba năm, y thuật và võ công đều tiến bộ rất nhanh, cũng đã trưởng thành thành thiếu nữ.

 

Chỉ là trong khoảng thời gian này, mẹ vẫn luôn không thể mang thai.

 

Trong thôn đã bắt đầu đồn đại, nói cha không thể sinh con.

 

"Vân Nương có thể sinh ra Chiêu Chiêu, chứng tỏ nhất định là người có thể sinh con. Bây giờ sinh không được, chẳng phải là vấn đề của Trương què kia sao?"

 

Ta lúc về thôn nghe được lời này, tức giận đến mức muốn cãi nhau với bọn họ.

 

Mẹ kéo ta lại, nói với dân làng, "Là ta ở nhà họ Triệu bị nhiễm bệnh mà không thể sinh con, có liên quan gì đến chàng nhà ta? Mọi người đừng có nói bậy."

 

Cơ thể cha không có vấn đề, mẹ cũng đích thực là bị nhiễm bệnh, ba năm nay vẫn luôn điều trị, nhưng lại vẫn luôn không có động tĩnh gì.

 

Mẹ rất lo lắng, cha khuyên người đừng nóng vội.

 

"Chúng ta nuôi Chiêu Chiêu khôn lớn cũng rất tốt, một mình Chiêu Chiêu còn hơn mười đứa con trai khiến người khác phải lo lắng."

 

Chỉ là lúc này, Triệu Vĩnh An lại đột nhiên trở về.

Loading...