Thế giới song song - Phần 7

Cập nhật lúc: 2024-07-05 00:31:15
Lượt xem: 141

12

 

Không có sự thay đổi nào, La Gia Vĩnh được đưa vào cửa truyền tống.

 

Thảo nào bảo vệ nơi này đều có dáng người to lớn, lượng công việc cũng thật không nhỏ.

 

"Kiểu người nào cũng có, em đã học được rất nhiều." Tôi cảm động nói, quay người lại thì phát hiện Bùi Thạc đã rời khỏi từ lúc nào.

 

Đang nhìn xung quanh, bỗng nhiên nghe thấy giọng nói của người dẫn chương trình truyền đến: “Tiếp theo xin mời người may mắn cuối cùng của ngày hôm nay - - Bùi Thạc.”

 

Nhìn Bùi Thạc nhẹ nhàng nhảy lên sân khấu, tôi nhất thời cứng đờ, cả người lạnh ngắt, bút từ ngón tay rơi xuống bậc thang.

 

Ý nghĩ đầu tiên là, anh ta muốn rời khỏi tôi?

 

Anh ta muốn rời khỏi thời không này, mặc dù trong thời không kia vẫn còn một “tôi” khác đồng hành cùng anh ta, nhưng đối với tôi, anh ta đã thực sự rời đi và biến mất.

 

Vì sao anh ta lại nhẫn tâm như thế? Anh ta có nguyện vọng gì mà nhất định phải đến thời không kia mới có thể đạt được?

 

Chúng tôi từ nhỏ lớn đã lên cùng nhau, là đôi bạn thân khác giới.

 

Đã nhiều năm trôi qua, tôi còn tưởng rằng chúng tôi đã sớm không thể rời xa đối phương, nhưng làm sao...

 

Phải có một lý do gì đó rất mạnh mẽ.

 

Anh ta có tài nhưng không gặp thời, không cam lòng, anh ta kinh doanh online, muốn trở thành người nổi tiếng trên mạng nhưng đều thất bại.

 

Nếu như anh ta cảm thấy chỉ có đi một thời không khác mới có thể hoàn thành tâm nguyện của bản thân, vậy tôi có lẽ nên ủng hộ chăng?

 

Ngay khi tôi cố gắng thuyết phục chính mình, dưới sân khấu vang lên tiếng bàn luận líu ríu.

 

Tôi ngẩng đầu, trên màn hình hiển thị rõ ràng: THỜI KHÔNG MỘT CHỒNG NHIỀU VỢ

 

“Anh ta là muốn quay về cổ đại.”

 

"Nghĩ lại thì thật đẹp. Bạn có nghĩ rằng anh ta có thể đạt được điều mình muốn không?"

 

"Hai người trước sai lầm vì không nói rõ ràng, lần này thiết lập chế độ đa thê rất rõ ràng, một chồng nhiều vợ, không thành vấn đề, khẳng định không chịu thiệt thòi."

 

Tôi cảm thấy đầu óc dường như đình trệ, người trước mắt, thật sự là người tôi yêu sâu đậm sao.

 

“Chào mọi người." Bùi Thạc rất nhiệt tình.

 

Tôi hiểu anh ta, phát biểu ý kiến dưới ánh đèn sân khấu là cảnh anh ta khao khát nhất.

 

"Tôi chế tạo thời không một chồng nhiều vợ, khả năng sẽ có người sẽ khinh bỉ tôi, nhưng hãy nghe tôi nói trước."

 

"Tình huống của anh Lý lúc nãy mọi người cũng đã thấy, xã hội chính là khôn sống mống c..hết (Khôn biết cân nhắc, tùy thời, dại cứ cố chấp sẽ thiệt thân). Việc ép phụ nữ lấy những người đàn ông không có gì là không thực tế. Như vậy, chẳng lẽ phải để cho phụ nữ đơn thân càng ngày càng nhiều sao?

 

"Quy định của tôi đã giải quyết vấn đề này rất tốt, người đàn ông ưu tú như tôi, có thể để cho nhiều phụ nữ cùng chia sẻ hơn, đối với tất cả mọi người rất tốt. Tôi cũng không phải chỉ lo lắng cho bản thân, chỉ là phương án tốt như vậy không thể phổ biến ở thời không này, vậy tôi cũng chỉ có thể đi tạo ra một thời không ưu tú hơn, tạo phúc cho tất cả mọi người!"

 

Ánh mắt của anh ta lướt qua mọi người nhìn về phía tôi, thần sắc dịu dàng trở lại:

"Tiểu Du, anh biết em sẽ hiểu cho anh đúng không, hôm nay đưa em đến đây, anh muốn tạm biệt em thật tốt. Đừng trách anh, anh đã cho em cơ hội.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/the-gioi-song-song/phan-7.html.]

 

Tôi vừa định mở miệng hỏi anh ta có ý gì, anh ta liền bấm nút, video bắt đầu phát.

 

 

13

 

Cuộc sống trước đây của anh ta và tôi đều vô cùng quen thuộc, nhìn cảnh tượng trên màn hình, tôi bị bao bọc bởi sự hoang đường và sầu não cực lớn, hình ảnh vặn vẹo trong nước mắt.

 

Trong nhà trẻ chúng tôi tay nắm tay, lúc ngủ trưa giường nhỏ của chúng tôi kề nhau, cậu bé đó len lén giúp tôi đắp chăn.

 

Hồi tiểu học, chúng tôi đã rung đùi đắc ý với nhau trong dàn hợp xướng.

 

Hồi trung học cơ sở, chúng tôi đăng những tờ giấy nhỏ lên lớp.

 

Hồi trung học, khi tuyết rơi đầu mùa vào đêm Giáng sinh, anh ta thổ lộ với tôi.

 

Chúng tôi đã trải qua cảnh yêu xa thời đại học, đăng ký kết hôn và lên kế hoạch cho tương lai.

 

Đều là tôi từng khắc trân quý giữ trong lòng, từng khắc bình thường mà quý giá.

 

Đột nhiên, trên màn hình xuất hiện một cảnh tượng xa lạ.

 

Bùi Thạc cùng bạn tốt Tống Tinh ngồi ở quảng trường uống rượu, bóng đêm đang dày đặc, hai người bọn họ trông đều rất buồn bực.

 

Tống Tinh đá văng một chai rượu rỗng: "Lúc nào mới có thể phát tài, công việc c.h.ế.t tiệt này thật không thú vị.”

 

"Làm giàu thì có ý nghĩa gì?" Bùi Thạc có chút khinh thường.

 

“Vậy cậu muốn cái gì?”

 

"Muốn nổi tiếng, được người ta nhìn chăm chú, được sùng bái, mở miệng nói gì cũng được đáp ứng, đó mới sảng khoái." ánh mắt Bùi Thạc mê ly: “Tôi cũng muốn một người phụ nữ dịu dàng, hoạt bát, đức hạnh, nóng bỏng.. ."

 

“Cậu thực sự say rồi, cậu quên mất là cậu đã có phụ nữ sao, tôi mới là người đàn ông độc thân.”

 

Bùi Thạc ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, giọng nói đầy cay đắng: "Cậu có biết từ nhỏ bị trói buộc với một người phụ nữ đau khổ biết bao không, ở bên nhau quá nhiều năm, đến cuối cùng cậu không kết hôn với cô ấy thì cậu chính là người có lỗi, ai mà dám không kết hôn chứ?”

 

Tống Tinh chế nhạo nói: "Ồ, cậu có chuyện gì thế, nói đi, lại thích ai rồi?"

 

Đúng lúc này, ngoài màn hình vang lên một giọng nữ nhẹ nhàng.

 

"Tôi thấy anh làm việc với tâm trạng không tốt, quả nhiên đang uống rượu giải sầu ở đây.”

 

Bùi Thạc ngước mắt lên, trong mắt tràn đầy nhiệt huyết đã lâu không thấy.

 

Đêm đó, anh ta về đến nhà, nói với tôi là đi xã giao.

 

Lúc tôi giúp anh ta thay đồ ngủ, anh ta giữ c.h.ặ.t t.a.y tôi, nửa tỉnh nửa say nói: "Tiểu Du, dù thế nào đi nữa, em cũng là phòng lớn” (vợ cả.)

 

“Cái gì mà phòng lớn phòng nhỏ, chúng ta mua hai phòng ngủ một phòng khách là đủ rồi.”

 

"Không phải." anh ta ngồi bật dậy: "Nếu như, anh nói nếu như, có một cô gái khác đặc biệt đặc biệt thích anh, em có nguyện ý vì anh mà chung sống hòa bình với cô ấy không?"

 

"Ha ha, anh có biết anh đang nói cái gì không, nói như vậy không sợ em đánh c.hết anh sao.” Tôi dùng khăn lông ấm lau mặt cho anh ta: "Hôm nay uống nhiều quá."

Bình luận

2 bình luận

  • Luật tạo ra để bảo vệ con người, từ cái chi tiết đến cái tổng thể cốt để bảo vệ hàng triệu loại người, hàng triệu hoàn cảnh trong xã hội. Cứ tưởng nghĩ ra được luật nọ luật kia là não to hơn triều đình, là đủ làm bố thiên hạ nhưng mà không nhé, giỏi thế thì đã chẳng phải đi tranh cái suất tham gia để đánh đổi cả cuộc đời vì cái ước mơ nhảm nhí đó rồi :))))) May mà Tủ điện thoại yêu cầu của Doraemon chỉ là tưởng tượng

    Lynx421 5 ngày trước · Trả lời

    • Truyện hay lắm! Đáng đời mấy thằng tra nam còn ngu si.

      Bom 1 tuần trước · Trả lời

      Loading...