THẤT HOÀNG TỬ VÔ SỈ - PHẦN 13

Cập nhật lúc: 2024-07-05 05:07:34
Lượt xem: 133

 

25.

Trên bàn ăn, nội tổ phụ cau mày nhìn ta nghi hoặc: "Con cười ngốc nghếch cái gì?"

 

Ta bỗng giật mình tỉnh lại, lòng thắt lại.

 

Sao dạo này ta cứ hay nghĩ đến thất hoàng tử mà bật cười?

 

Chỉ cần nghĩ đến hắn, tâm trạng ta lại trở nên vui vẻ.

 

Chẳng lẽ ta đã trúng độc?

 

Ta bực bội gãi đầu, đến cơm cũng chẳng nuốt nổi.

 

Vừa dặn lòng không được nghĩ đến hắn, nào ngờ chiều lại nhận được thư của hắn.

 

Hắn mời ta tối nay đi xem hội đèn lồng?

 

Ta cau mày, lập tức muốn từ chối.

 

Tối đến, hội đèn lồng.

 

Nghe thôi đã thấy không an toàn!

 

Ta không phải sợ bị nội tổ phụ phạt, mà là vì ta là lão đại, nên phải tận tâm tận trách bảo vệ tiểu đệ của mình, sao có thể để một vị hoàng tử như hắn đi làm chuyện nguy hiểm?

 

Nhưng mà……

 

Nếu ta từ chối, hắn tự đi thì sao?

 

Không có ta bên cạnh, chẳng phải hắn càng nguy hiểm hơn sao?

 

Không được, ta là một lão đại tốt, phải luôn đảm bảo an toàn cho hắn mới được.

 

Chứ không phải ta muốn gặp hắn, hoàn toàn là vì ta không yên tâm mà thôi.

 

Tối đến, ta gặp hắn ở nơi hẹn trước, nhịn không được mà trách móc: "Ngươi thật là không an phận, một vị hoàng tử như ngươi đi xem lễ hội đèn lồng làm gì? Nhìn xem chen chúc thế này, vạn nhất ngươi gặp nguy hiểm thì sao?"

 

Hắn lại mỉm cười nhìn ta: "Muốn gặp ngươi."

 

Tim ta đập nhanh, cảm giác lo lắng không thể kiểm soát lại ập lên trái tim.

 

"Muốn, muốn gặp ta, ban ngày gặp cũng được mà." Ta lắp bắp nói.

 

"Khác nhau, hôm nay không giống nhau." Hắn lại ôn hòa cười với ta, khiến tim ta đập càng nhanh hơn.

 

Nhưng an toàn hay không an toàn tạm thời không nói đến, lễ hội đèn lồng này quả thực náo nhiệt.

 

Trên đường phố người qua kẻ lại nườm nượp, phần lớn là thanh niên nam nữ, cuối cùng ta nhịn không được kéo thất hoàng tử chen vào đám đông, dắt hắn đi dạo khắp các quầy hàng ven đường, thu hoạch một đống đồ ăn vặt.

 

Thấy quầy hàng đoán đố đèn*, ta lập tức kéo hắn đi đến.

 

*Đoán đố đèn: là một hoạt động vui chơi truyền thống trong lễ hội đèn lồng của Trung Quốc, các câu đố dán trên lồng đèn, treo trên dây hoặc dán trên tường.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/that-hoang-tu-vo-si/phan-13.html.]

 

Ta đoán thì không giỏi, nhưng thất hoàng tử học vấn uyên bác, nhất định có thể giành được giải nhất!

 

26.

"Công tử muốn thử đoán đố đèn lồng không? Đáp đúng mười câu, sẽ được nhận lấy chiếc đèn lưu ly kia." Ông lão chủ quầy cười ha ha nhìn chúng ta.

 

Ta lập tức đẩy hắn ra phía trước: "Nhanh đoán nhanh đoán, chiếc đèn lưu ly kia đẹp lắm."

 

Ta nhìn hắn đầy mong chờ.

 

Hắn mỉm cười, bước lên trước đưa ra đáp án.

 

"Trên không sợ nước, dưới không sợ lửa."

 

Đáp án: "Nồi."

 

"Người tựa lầu tây, đoán một chữ."

 

Đáp án: "Hưu."

 

"Mưa xuân như dầu, đoán một chữ."

 

...

 

Thất hoàng tử từng câu từng câu, thong thả giải đáp những câu đố, chẳng mấy chốc đã thu hút nhiều người vây quanh khen ngợi.

 

Không phụ lòng mong đợi của ta, hắn quả nhiên có thể đáp đúng tất cả các câu đố, thành công giành được chiếc đèn lưu ly.

 

"Tặng ngươi." Hắn xoay tay đưa đèn cho ta.

 

Ta cười tít mắt, không khỏi có chút kiêu hãnh nhìn mọi người.

 

Nhìn đi, đây là tiểu đệ ta thu nhận!

 

"Ngươi nhìn xem phu quân nhà người ta kìa!" Bị nụ cười đắc ý của ta chọc tức, một nữ tử bực bội véo mạnh người nam nhân bên cạnh, ngay sau đó những lời nói tương tự liên tục vang lên.

 

"Cái gì, phu quân gì, nói bậy bạ ta đánh các ngươi!" Ta hoảng hốt đến mức dựng tóc gáy, tim đập nhanh bất thường, ta giả vờ nghiêm túc để che giấu, giơ nắm đ.ấ.m lên dọa nạt.

 

Lén lút nhìn sang thất hoàng tử, lại thấy hắn vẫn mỉm cười, thậm chí còn hướng về những người cũng tham gia giải đố mà nói: "Xin thua."

 

Lần đầu tiên trong đời, ta cảm thấy đứng không vững trước ánh mắt của mọi người, kéo thất hoàng tử chạy trốn khỏi đám đông.

 

"Ngươi..." Ta ngập ngừng lên tiếng, muốn hỏi hắn tại sao không giải thích.

 

Nhưng lời đến bên miệng, lại thấy thừa thãi.

 

Chuyện này dường như cũng chẳng có gì để mà giải thích, chính bản thân mình rõ ràng có tật giật mình, mới vội vàng kéo theo từng người trên phố giải thích.

 

Sao lại có tật giật mình?

 

Xong rồi, ta tại sao lại chột dạ?

 

Ta lại bắt đầu cực kỳ khó chịu, đầu óc rối tung rối mù, đến khi ta tỉnh táo lại, đã đi theo sau thất hoàng tử đến bên bờ sông tĩnh lặng.

Bình luận

2 bình luận

Loading...