Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 115

Cập nhật lúc: 2024-10-18 06:02:06
Lượt xem: 21

Chương 115:

 

Tống Văn Cảnh đi tới cửa, lại quay lại nói với mẹ Tống: "Mẹ, nửa tháng tới mẹ chăm sóc Tinh Tinh tốt hơn chút, con về quân ngũ xong con viết giấy xin phép, lúc nào chuẩn bị tốt tất cả sẽ đón Tinh Tinh vào trong quân ngũ."

"Được rồi."

 

"Chỉ là, trong hai tháng sau khi sinh, mẹ có thể phải chăm sóc Tinh Tinh. Con nghĩ mẹ vợ có lẽ sẽ không chăm sóc được cho con dâu mẹ đâu."

Mẹ Tổng lườm anh một cái, sau đó vui vẻ nói: "Việc này mẹ đương nhiên biết, nhưng con phải trông con dâu cho thật tốt. Anh hai của con dâu đã phục chức chưa?"

Vê chuyện này, thực ra địa vị của nhà họ Diệp không tốt, cha Tống và ông Tống vì có qua lại nên đã bị chèn ép.

Cái việc sắp xếp công việc này cũng đã kéo dài khá lâu. Mẹ Tống cũng cảm thấy chuyện này rất khó, trừ khi cuộc vận động này qua đi thì người nhà họ Diệp ra đi thì mới thành công.

Ai ngờ con trai nhìn bà cười nói: "Đã xong rồi."

Mẹ Tống hoàn toàn choáng váng: Gì cơ? Đã ổn hết rồi sao?

Tối đó, Diệp Mạn Tinh đang ngủ thiếp đi, bụng nghiêng sang một bên khó chịu, vừa vặn trở mình thì nghe thấy trong phòng có tiếng động.

Ngay khi tỉnh dậy, cô thấy một bóng đen đang làm gì đó trong đêm.

 

"Tam ca?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-115.html.]

"Đã làm vợ tỉnh rồi à?" "Không, em chỉ muốn xoay người." Diệp Mạn Cảnh rất tò mò ban đêm anh làm cái gì, tại sao không thắp đèn sáng lên, cô nói: "Anh làm gì vậy? Tối như vậy thì anh có thể tìm thấy gì?"

DTV

Anh thường không nói nhiều nên Diệp Mạn Tình nghĩ rằng cô không thể nghe thấy câu trả lời. Trong phòng vang lên tiếng nhịn cười, sau đó trả lời đây kiêu ngạo: "Người khác không nhìn được ban đêm nhưng anh có thể."

 

Để có thể nhìn được ban đêm thì phải cần tài năng thiên phú đỉnh cao mới có thể được huấn luyện năng lực này. Bình thường trăm vạn người chắc có một người mới huấn luyện được. Tống Văn Cảnh là người cực kỳ đặc biệt.

Anh đương nhiên không có nói dối, nếu không thì làm sao có thể đi như bay trong bóng đêm được? Diệp Mạn Tinh đột nhiên nghe thấy cách nói kiêu ngạo thì thấy thú vị nên cũng cười ha ha.

Cô vừa dứt cười liên mơ hồ cảm thấy có một bóng người màu đen đi về phía cô, chống tay đỡ cô lật người lại, sau đó nhét mấy cuốn sổ tiết kiệm và ví tiền vào trong. Diệp Mạn Tinh ngẩn người nói: "Đây là cái gì?"

 

Tống Văn Cảnh lãnh đạm, kiềm chế nói: "Sổ tiết kiệm, thẻ lương và ví tiền của anh đều được đưa cho vợ. Em có thể dùng giúp anh không?" Ha ha.

Diệp Mạn Tinh nghe câu nộp thẻ lương thì cười phá lên.

Thân hình cô mềm mại thanh tú, giọng nói vui sướng xen lẫn ngọt ngào, hương hoa đào tràn ngập trên người cô.

 

Cả căn phòng tràn ngập giọng nói quyến rũ và hương hoa đào của vợ.

Tống Văn Cảnh cảm thấy toàn thân khí huyết dâng trào, phải cực kỳ khắc chế mới có thể ổn định tâm thần, thật lâu sau mới nghe thấy anh khàn khàn trầm giọng nói: "Có thể được không vợ?"

Cổ họng anh khô cứng, sống lưng toát mồ hôi lạnh, anh cẩn thận chờ cô trả lời, còn phấn khích hơn cả đánh trận.

Hoa đào tinh nhỏ vạch đen đây đâu: "Để cho em dùng à?"808034

Trong đêm tối, Diệp Mạn Tinh không nhìn thấy người anh, nhưng là người nhạy cảm nên cô có thể cảm nhận được tình cảm trong đêm.

Loading...