Chạm để tắt
Chạm để tắt

Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 106

Cập nhật lúc: 2024-09-10 09:06:10
Lượt xem: 12

Việc thu hoạch giỏ cá đầu tiên đã khiến cho bọn họ tự tin.

Ninh Hàn đặt giỏ cá trống trở lại trong lạch, để nó tiếp tục cho cá tự chui vào rọ, sau đó dẫn theo em trai em gái đến nơi có giỏ cá tiếp theo.

Đáng tiếc, giỏ cá thứ hai đã làm họ thất vọng hoàn .

“Bị thủng mất rồi.” Tiểu Tại Tại nhìn cái đáy của giỏ cá bị rách một mảng lớn, đáng tiếc mà nói.

“Có lẽ có con cá quá lớn chui vào, giỏ không giữ được cá, bị cá phá ra để trốn thoát rồi.” Ninh Hàn kiểm tra dấu vết xung quanh cái hố, anh cũng quen rồi.

Mọi việc đều có sự rủi ro của riêng việc đó.

Nếu không cột chặt giỏ cá, hoặc con cá vô tình chui vào quá lớn, giỏ cá sẽ không giữ được, dễ bị thủng hoặc trôi mất, thậm chí còn có cả tôm cá con vốn có sẽ chạy mất.

Lỗ sạch hết.

“Thật đáng tiếc.” Tiểu Tại Tại thất vọng.

Ninh Hiên an ủi em gái: “Không có việc gì, anh cả cũng bỏ nhiều giỏ cá mà, đi xem thử một chút đi, chắc cũng không đến nỗi tất cả chỗ còn lại đều bị hỏng.”

“Được.”

Không thể để cái giỏ cá bị hỏng ở lại dòng suối nhỏ, mang về nhà sửa lại, Ninh Hàn một tay cầm theo thùng gỗ, một tay cầm theo sọt cá, tiếp tục đi địa điểm tiếp theo để giỏ cá.

Tôm cá bắt được đã chết, trong thùng gỗ có nước, trọng lượng tương đối nặng.

Ninh Hàng chú ý tới điểm này, chủ động duỗi tay đi tiếp nhận cái giỏ cá bị hỏng nhẹ hơn kia: “Để em cầm cái này cho.”

Ninh Hàn không cự tuyệt, buông tay để em hai nhận cái giỏ đó, thuận miệng dặn dò nói: “Phía trên có dính bùn và nước, tay xách xa chút, đừng làm quần áo bẩn.”

“Dạ.” Ninh Hàng quả nhiên đem giỏ cá xa ra chút.

Dư lại ba cái giỏ cá, cũng có một cái bị hỏng, nhưng miệng bị thủng không lớn, chắc do đan giỏ cá không đủ kỹ nên bên trong vẫn còn một con cá trắm cỏ tương đối lớn.

Phần còn lại không hỏng, nhưng thu hoạch không được bao nhiêu, chỉ là mấy con tôm cá nhỏ.

“Thật ít mà.” Tiểu Tại Tại không thỏa mãn.

“Chuyện này rất bình thường, dòng sông này có khá nhiều người bắt cá, cá tôm tự nhiên cũng ít đi.” Ninh Hàn giải thích với em .

Trong thôn không chỉ có gia đình bọn họ bắt được cá, về cơ bản rất nhiều đứa trẻ đều nắm được kỹ năng này, nên ai cũng đến bắt, tự nhiên không còn gì cả.

Nói thật, hôm nay có thể thu hoạch được, vẫn khiến anh kinh hỉ chút.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-106.html.]

“Vậy nếu mọi người đều tới đây bắt cá và tôm, về sau dòng suối nhỏ sẽ không có cá và tôm thì làm sao bây giờ?” Tiểu Tại Tại hỏi một cách trẻ con.

“Sẽ không đâu.” Ninh Hàng nhàn nhạt nói: “Dòng suối nhỏ trong thôn giống như một cái thác nước vậy, liên thông chảy ra biển rộng bên ngoài, mỗi năm sẽ đều có cá tôm theo dòng nước đi tới, hơn nữa trong thôn bắt cá, cũng chỉ dám bắt vào thời kì mùa thu ấm áp như thế này thôi, thời điểm khác mọi người cũng không dám xuống nước.”

Anh nói chính là không dám.

Bởi vì trời lạnh xuống nước dễ bị cảm mạo, bị cảm phải xem bệnh uống thuốc, tiền tiêu vào số thuốc kia còn đắt hơn cả số cá tôm bắt được, không ai sẽ làm kiểu mua bán thu lỗ này.

Tiểu Tại Tại nghe được cái hiểu cái không, bất quá nàng chỉ cần biết rằng dòng suối nhỏ cá tôm sẽ không bị trảo quang là đủ rồi.

Nhìn thùng chứa một đống cá tôm, bé lại vui sướng.

“Trở về nhờ mẹ làm tôm rang!” Bé cao hứng mà giơ nắm tay nhỏ hô to.

Tôm rang tuy phí dầu, nhưng là thật sự ăn rất ngon.

Trước kia Tô Hân Nghiên cũng từng làm cho bọn nhỏ ăn rồi, làm tiểu gia hỏa tâm tâm niệm niệm đến bây giờ.

“Cứu mạng a! Lưu !……”

Đi đến nửa đường, đột nhiên vang lên một tiếng thét chói tai.

Ninh Hàn hai mắt híp lại, anh vội vàng đặt thùng gỗ xuống, hướng phía phát ra âm thanh lao đi.

Tiểu Tại Tại theo bản năng muốn cùng đi, lại bị anh hai bé bắt lấy: “Em đi làm gì? Ở chỗ này thôi!”

“Nhưng mà anh ba cũng đi.” Tiểu Tại Tại ủy khuất mà chỉ vào phía trước, Ninh Hàng ngẩng đầu vừa thấy, cạn ngôn vì anh chỉ bắt được một bé con này, không bắt được đứa khác, để đối phương chuồn mất.

Ninh Hiên đã sớm giống như một con Husky được bỏ dây xích, vui vẻ mà đi theo anh cả cậu chạy vào ven đường rừng cây nhỏ.

Phương hướng phát ra tiếng kêu cứu ở đằng kia.

“Tuy vậy em cũng không được đi.” Ninh Hàng nghiêm túc mà hạn chế hành động của em gái.

Bên kia cũng không biết là cái tình huống nào, nếu để em gái tùy tiện qua đó, nhìn thấy cái không nên nhìn thấy, sẽ đau mắt hột.

Tiểu Tại Tại bũi môi, nhưng cũng ngoan ngoãn mà đứng nghiêng ở đó.

Chẳng được bao lâu, rừng cây đằng trước truyền đến một trận thanh âm sột sột soạt soạt, ngay sau đó đỉnh đầu Ninh Hiên dính đầy lá cây, dẫn đầu từ bên trong chui ra tới, mà đi theo phía sau cậu, còn có lưỡng đạo thân ảnh một cao một thấp.

Cao thì tự nhiên chính là Ninh Hàn, mà thân ảnh tinh tế thấp bé kia……

Có chút quen mắt.

Tiểu Tại Tại nghiêng đầu, ánh mắt dừng ở trên mặt người nọ, thực mau nhận ra thân phận đối phương.

Loading...