Chạm để tắt
Chạm để tắt

Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 105

Cập nhật lúc: 2024-09-10 09:01:25
Lượt xem: 14

Tô Hân Nghiên không cần hỏi, chỉ xem con mắt dính kiềm vào mấy cái lông gà kia, liền biết bé muốn làm gì.

—— muốn rút mấy cái lông gà xinh đẹp đi làm quả cầu.

“Quả cầu của con còn chưa đủ nhiều?”

Tô Hân Nghiên không có ý keo kiệt với đống lông gà của con gái mình, chủ yếu là Tiểu Tại Tại đã có được rất nhiều cầu đá, mà bé còn siêng năng muốn thu thập quả cầu mới.

“Quả cầu dễ bị đá hư lắm .” Tiểu Tại Tại đô miệng nói.

Nguồn nguyên liệu hạn chế là một nhược điểm, đồ chơi được sản xuất không đủ chắc chắn, rất dễ bị rụng mất lông trong quá trình đá.

Kỳ thật Tiểu Tại Tại không phải có mấy quả cầu, mà là mấy chục cái.

Chỉ cần có lông gà và anh cả vẫn còn ở nhà, muốn nhiều hay ít quả cầu liền có bấy nhiêu quả cầu.

Nhưng hầu hết các quả cầu đều bị đá hỏng, số ít còn lại là do quá đẹp, nên bé đã giấu chúng đi, nên số còn lại may mắn thoát nạn.

“Con không phải do thiếu lông gà, là keo cường lực.” Tô Hân Nghiên phun trào.

Nếu là có keo cường lực, dùng keo này dán vào đáy quả cầu dù có dùng lực thế nào cũng không đá bay lông gà được.

“Keo cường lực là cái gì nhỉ?”

Lại nói tới mấy thứ mà Tiểu Tại Tại không hiểu.

“Là một loại keo nước rất mạnh.” Tô Hân Nghiên giả thích như không giải thích.

Tiểu Tại Tại nghe không hiểu, thậm chí còn chưa nhìn thấy keo là gì, nên bé chỉ mặc kệ, ngồi xổm trên mặt đất, giúp mẹ nhổ lông gà, nhân tiện giấu một vài chiếc lông gà trông khá đẹp đi.

Chú ý tới động tác nhỏ của bé, Tô Hân Nghiên còn giúp chọn mấy sợi lông trông khá đẹp cho bé.

“Cảm ơn mẹ.”

Cầm rất nhiều lông gà, Tiểu Tại Tại ngọt ngào mà cười rộ lên.

Gấp không chờ nổi mà muốn quả cầu mới, Tiểu Tại Tại chờ sau khi anh trai tan học, lập tức ân cần mà chạy lại, ôm anh cả mà làm nũng: “Anh cả anh cả, làm cho Tại Tại làm quả cầu nhé.”

Nghe được lời này, Ninh Hàn phản xạ có điều kiện hỏi: “Em lại đuổi gà?”

Anh thật sự muốn khuyên em gái hãy buông tha cho những con gà tội nghiệp ấy đi, bởi vì bé, gà nhà bọn họ vẫn luôn trọc hơn so với nhà người khác.

Tiểu Tại Tại: “……”

“Em không có!” bé phồng má.

Bé dỗi rồi, đừng hòng mà dỗ được , hừ.

Buông tay đang nắm chặt anh cả, Tiểu Tại Tại thở phì phì mà quay đầu đi, hai chân nhỏ bước mạnh hơn so với nhau tiếp mặt đất như mấy cái con vịt đi lạch bạch, cố ý biểu hiện rằng bé đang thực sự tức giận.

Đem em gái chọc dỗi Ninh Hàn cũng rất bình tĩnh.

Anh buông cặp sách, xách lên một cái thùng gỗ không, hỏi em gái “Giờ anh đi xem giỏ cá mà anh đặt mấy hôm trước có bắt được con cá nào không, em có muốn vào xem thử không?”

“Muốn!” Một giây sau cơn mưa trời lại sáng.

Sợ anh cả bỏ lại bé mà chuồn mất, Tiểu Tại Tại vội vàng chạy trở về, ba ba mà đi theo Ninh Hàn, tay mỡ còn nắm chặt lấy góc áo của anh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-105.html.]

“Em cũng phải đi!” Vừa lúc tan học trở về Ninh Hiên nghe thấy thế, lập tức tích cực hưởng ứng.

“Mấy người đi đi, tôi không đi.” Ninh Hàng chỉ muốn về phòng đọc sách, cũng không muốn tham gia một hành động đòi hỏi thể lực như vậy.

Nhưng hành vi 'lười biếng' của anh đã bị chính ba ba anh lật tẩy.

“Tiểu Hàng cũng đi theo cùng đi đi, anh trai em trai em gái đều đi, nếu rơi xuống sông thì không tốt.”

Ninh Viễn Hàng muốn đem con thứ hai cũng đuổi ra khỏi cửa, bởi vì do sinh non, đứa nhỏ yếu nhất trong ba anh em, ngày thường không thích đi lại, yêu cầu rèn luyện thật nhiều, cường kiện thân thể.

Ninh Hàng: “…… Con cảm thấy hẳn là không sao đâu.”

Baba anh yên lặng nhìn thẳng anh.

Khép sách lại, Ninh Hàng đứng dậy đối với bọn anh cả nói: “Đi thôi.”

Bất đắc dĩ thỏa hiệp.

“Đi sớm về sớm a, trong nhà sắp nấu cơm.” Tô Hân Nghiên vội vàng thông báo bọn trẻ trước khi chúng đi ra ngoài.

“Dạ……”

Tiểu Tại Tại đang kéo chiếc giỏ , và cái đuôi dần biến mất ở ngoài cửa.

Bốn anh em cùng nhau ra cửa, giống như những chú vịt con, xếp thành một hàng thẳng nối đuôi nhau đi ra sông, khiến cho con đường đất chật kín.

Cũng may bên này hẻo lánh, người qua đường tương đối ít, nếu không sẽ bị mắng.

Những giỏ cá của Ninh Hàn được đặt rải rác ở từng đoạn suối, từ trên xuống dưới, tổng cộng đặt năm , chờ đợi hai ngày chắc chắn sẽ có một mùa thu hoạch bội thu.

Anh ta bắt đầu từ thượng nguồn con sông.

Giỏ cá bị vùi dưới nước bằng dây thừng buộc vào và dùng đá giữ lại để tránh cho giỏ cá bị dòng nước cuốn trôi.

Thời điểm thu giỏ, chỉ cần tháo dây trên đá và dùng lực kéo cả giỏ cá lên, không cần xuống nước làm ướt quần áo, giày dép.

Ninh Hàn dùng sức đem cả cái sọt kéo lên bờ, Tiểu Tại Tại tò mò mà lại gần, mò hỏi: “Có cá cá sao?”

“Đi về phía sau một chút, cẩn thận cá quẫy đuôi, hất hết nước vào mặt đó.” Ninh Hàng xách cổ áo em gái, đem bé kéo ra sau.

Tiểu Tại Tại lùi lại vài bước theo anh hai, mắt không rời mắt khỏi giỏ cá trên tay anh cả.

Ninh Hàn đem sọt cá mở ra, lật úp lại rồi đổ vào thùng gỗ.

Có tiếng kêu tanh tách trong thùng, nghe âm thanh này, lẽ ra rất nhiều thứ đã rơi vào.

Chờ khi sọt cá không còn gì nữa, Ninh Hàn mới lấy nó ra, nhìn vào trong, trên mặt không khỏi lộ ra sự vui mừng: “Thu hoạch không tồi.”

“Có bao nhiêu cá a?” Ninh Hiên tò mò mà thò lại gần xem.

Cậu duỗi tay đếm đếm: “Một hai ba…… Có năm con cá, còn có thật nhiều con tôm!”

“Thật vậy chăng?” Tiểu Tại Tại cũng vội vàng chạy tới.

Nhìn thấy năm con cá lớn nhỏ khác nhau nằm trong thùng gỗ, cũng như một đống tôm sông to bằng ngón tay, bé lập tức ngạc nhiên nói: “Thật sự nè!”

Tiểu nãi âm tràn ngập sự vui mừng.

Thu hoạch lớn là sự vui vẻ khó có thứ gì có thể sánh kịp.

Loading...