Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thanh mai trúc mã - Chương 11-12

Cập nhật lúc: 2024-08-14 00:32:59
Lượt xem: 571

11

Phải nói là gia đình tôi và nhà họ Sở có quan hệ thân thiết hơn. Hai ông cụ nhà chúng tôi từng là đồng đội chiến đấu trong cùng một chiến hào, có mối quan hệ sống c.h.ế.t có nhau.

Bố tôi và bố của Sở Tiện lại cùng nhau khởi nghiệp khi còn trẻ.

So với Trình Cảnh Thạc, họ vốn đã thích Sở Tiện hơn.

Mẹ tôi không ít lần nói với tôi rằng, Trình Cảnh Thạc là người có tâm tư quá khó lường, tôi khó lòng nắm bắt được anh ta.

Giờ đây, anh ta lại làm ra chuyện hồ đồ như vậy, dù gia đình tôi cảm thấy tôi hành động có phần nóng vội nhưng cuối cùng cũng không trách móc gì.

Về phía nhà họ Sở, bỏ qua không nói phần tình nghĩa, ông nội Sở có năm người con trai, tám đứa cháu trai. Cả nhà đều thèm khát có một cô cháu gái.

Theo lời bà nội tôi, khi tôi còn nhỏ, họ đã từng âm thầm bàn bạc xem khả năng bắt cóc tôi về nuôi là bao nhiêu.

Dù việc bắt cóc không khả thi nhưng gần như cả tuổi thơ của tôi đều trải qua ở nhà họ Sở, họ thật sự coi tôi như con cháu trong nhà, rất yêu thương tôi. Đương nhiên họ rất vui khi tôi về làm dâu nhà họ.

Cả ba chúng tôi lớn lên trong cùng một khu quân sự, tỷ lệ bạn bè chung của chúng tôi có lẽ lên đến tám, chín mươi phần trăm.

Vì thế không thể tránh khỏi việc có người sẽ báo tin cho Trình Cảnh Thạc.

Khi bố mẹ của Trình Cảnh Thạc đến nơi, tôi và Sở Tiện đã trao nhẫn xong.

Có lẽ vì e ngại ông nội tôi và ông nội Sở, hoặc vì mặt mũi nên họ không làm ầm lên, chỉ âm thầm ngồi vào bàn tiệc với vẻ mặt u ám.

Điện thoại của tôi từ sáng đã được Trầm Điền giữ, tất cả các cuộc gọi từ Trình Cảnh Thạc đều bị cô ấy từ chối.

Đến lúc mời rượu, mẹ của Trình Cảnh Thạc tìm cơ hội kéo tôi vào nhà vệ sinh.

"Tố Tố, thằng Thạc đi công tác không về kịp đúng là lỗi của nó, nhưng chuyện hôm nay con làm quá rồi!”

"Dì biết con giận thằng Thạc, nhưng hôn nhân không phải trò đùa. Không thể vì giận mà để thằng Tiện làm trò cùng con! Thế này thì bạn bè và người thân sẽ nghĩ sao!”

"Nhân lúc khách khứa còn ở đây, con mau ra ngoài giải thích đi. Đợi thằng Thạc về dì sẽ đánh nó giúp con, bắt nó xin lỗi con!"

"Dì ạ." Tôi lễ phép ngắt lời bà: "Trình Cảnh Thạc không phải đi công tác, anh ta đi Tam Á với Triệu Tinh Tinh để đón Thất Tịch, bị cách ly rồi ạ."

Mẹ của Trình Cảnh Thạc đứng sững người, khuôn mặt được chăm sóc kỹ lưỡng đầy vẻ không thể tin nổi.

Tôi mỉm cười với bà rồi quay lại sảnh tiệc cưới.

Lúc đi ngang qua nhà vệ sinh nam, tôi tình cờ nghe thấy Sở Tiện đang nói chuyện điện thoại.

"Ồ, vợ của anh à, thế thì anh xuất hiện ở lễ cưới đi! Anh đến đây ngay bây giờ thì tôi sẽ thừa nhận em ấy là vợ của anh!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/thanh-mai-truc-ma-edys/chuong-11-12.html.]

Giọng điệu của anh nâng lên chút, nghe thế nào cũng thấy đáng ghét.

12

Khi mọi việc kết thúc đã hơn mười giờ đêm.

Tôi lấy lại điện thoại ra kiểm tra, Trình Cảnh Thạc đã gọi cho tôi không biết bao nhiêu cuộc. Từ đầu đến cuối danh sách đều là cuộc gọi nhỡ của anh ta.

Tôi vừa định xem anh ta nhắn gì cho tôi, điện thoại lại rung lên. Tôi không chút do dự cúp máy rồi chặn số anh ta luôn.

Vài phút sau, điện thoại của Sở Tiện reo lên.

Tôi liếc nhìn, đúng như dự đoán, cũng là cuộc gọi từ Trình Cảnh Thạc. Tôi cầm điện thoại của Sở Tiện rồi cúp máy luôn.

Sở Tiện vừa tắm xong bước ra, anh dùng khăn lau tóc vẫn còn ướt, chỉ quấn một chiếc khăn lớn quanh eo, cơ bụng cân đối rõ ràng.

"Sao thế, ngày đầu tiên kết hôn đã bắt đầu kiểm tra rồi à?" Anh cười đùa.

Tôi nuốt nước bọt.

Biết anh tập gym thường xuyên nên thân hình chắc chắn đẹp, nhưng không ngờ còn vượt xa tưởng tượng của tôi.

Đào Hố Không Lấp team

"Anh nói bậy bạ gì đấy! Vừa rồi là Trình Cảnh Thạc gọi đến, em đã cúp máy rồi.”

"Sao anh lại để vậy ra ngoài! Đi mặc đồ vào đi!"

Sở Tiện dừng lại, tiếng cười khẽ vang lên từ cổ họng.

"Thưa đại tiểu thư, bây giờ đã hơn mười giờ đêm, tôi vừa tắm xong chuẩn bị đi ngủ, em muốn tôi mặc gì?"

Cũng đúng thật.

Tôi gãi đầu, nghĩ một lúc rồi lắp bắp: "Anh phải giữ mình trong sạch vì vợ tương lai của anh chứ."

"Không cần thiết đâu. Anh không định ly hôn với em."

Tôi: "???"

"Anh không muốn bị ông nội đánh chết. Nếu em còn muốn anh sống tốt thì đừng nghĩ đến chuyện ly hôn."

Với sự yêu thương của ông nội Sở dành cho tôi, ông ấy hoàn toàn có thể làm vậy đó!

Không ly hôn được mà lại mất thêm bộ đĩa men xanh Tống Nhữ Diêu, tôi chi rất nhiều tiền để mua bộ đĩa đó tại phiên đấu giá Sotheby's đấy!

Đúng là vội vàng, quá vội vàng rồi!

 

Loading...