Thanh Hòa - Chương 5

Cập nhật lúc: 2024-07-05 10:20:06
Lượt xem: 243

9.

“Ta sẽ đổ hết mọi hận thù giữa ta với ngươi cho Vãn Nương. Ta có chuyện muốn hỏi ngươi, nếu ngươi nguyện ý nói thì từ nay ngươi là người của Ảnh Viên. Nếu không muốn nói,, thì ngươi có thể đi ra sau phủ chờ quản sự sắp xếp. Ngươi nghe đã hiểu chưa ?”

Trầm Bích là tâm phúc của Vãn Nương, ngày thường cũng cáo mượn oai hùm làm không ít việc. Cô ta biết dù quản sự săp xếp thế nào, kết quả tốt nhất cũng chỉ có thể làm một nha đầu vẩy nước quét nhà thấp kém, mà cũng có thể sẽ bị bán ra khỏi phủ.

Trước mắt chỉ có ta là cọng cỏ cứu mạng duy nhất của cô ta.

“ Nô tỳ sẽ trung thành với công chúa quyết không hai lòng ! Từ giờ trở đi, mạng sống của nô tỳ, không, mạng sống của cả nhà nô tỳ đều thuộc về công chúa."

“ Tốt, Vậy ta hỏi ngươi Vãn Nương c.h.ế.t như thế nào?”

Ta nhìn cô ta không chớp mắt như thể ta đã biết tất cả mọi chuyện. Suy cho cùng nha đầu này vẫn còn quá trẻ, chịu không nổi bị ta đánh lừa nên đã kể tất cả những gì mình biết.

Vãn Nương sau khi ầm ĩ ở Xuân Vũ Các, quay về quả thật có chút tức giận, nhưng ngôn từ toàn là những câu thóa mạ chửi bới, muốn đi trả thù…nên không thể tự sát được. Điều quan trọng hơn là Vãn Nương dường như đã bắt được nhược điểm của người ở Xuân Vũ Các kia.

“ Cô ta nói rằng chờ khi cô ta tìm được bằng chứng, đừng nói chỉ là một cái Geshu, mà toàn bộ Trần gia phải ngoan ngoãn mặc kệ cô ta bài bố.”

“ Đoạn thời gian gần đây Vãn Nương có đi đến chỗ nào bất thường không?”

Trà Đào Cam Sả

“ Chỉ là so với ngày xưa thì tính khí  thay đổi rất lớn, luôn chạy về Ô Bang Viện bị bỏ hoang phía sau mà không cho ai đi cùng, nói rằng nhìn thấy nhiều người như thế trong lòng rất phiền.

Cửa sổ và cửa ra vào của Ô Bang Viện loang lổ và cũ kỹ, bậc đá nhẵn bóng không có bụi. Từ cổng viện đi vào cửa phòng có một lối mòn nhỏ, cái khác cũng không bị bỏ đi, ngay cả ổ khóa trên củaq cũng là đồ mới, chỉ là nó đã bị gãy.

Ta hít một hơi thật sâu rồi mở cửa, dưới ánh sáng lờ mờ là một dãy thùng gỗ, sự tò mò của ta lớn hơn nỗi sợ hãi, ta quay người đóng cửa lại rồi mở chiếc thùng gỗ gần nhất, bên trong thế mà lại là thiết khoáng thạch bị triều đình cấm buôn bán.

Trần Yên là chủ sự ở Thị Bạc Ty, chỉ cần có công văn do hắn ta ký thì việc vận chuyển những thứ này không khó.

Tất cả các chủ sự thị Bạc Ty đều tham gia buôn lậu tàu, nhưng riêng việc bán quặng sắt đã là tội phản quốc. Trần Yên thực sự rất liều lĩnh, đây chắc chắn là bằng chứng mà Vãn Nương nói.

Vãn Nương đã bị người ta diệt khẩu.

Ta nghe thấy tiếng quần áo sột soạt, theo bản năng quay người ngồi xổm xuống, lưỡi d.a.o lạnh ngắt chỉ cách cổ họng ta một ngón tay.

Giống như một đứa trẻ, ta dùng đầu đập vào bụng dưới của đối phương, phần bụng của người đó bị thương, hắn ta rên lên đau đớn, lùi về phía sau một bước, vô tình vấp phải chiếc thùng mà ta mở ra. Cả người ngồi vào và đánh rơi con d.a.o găm.

"Công chúa có ở trong không? Thiếu gia mời người tớ một chuyến." Là giọng nói của quản gia.

Kẻ đó định nhảy lên nhưng ta đã chộp lấy con d.a.o găm trên mặt đất trước.

“ Các ngươi đừng vào đây, ta đang chỉnh lại giày vớ xong sẽ ra ngay.”

Kẻ đó không ngờ rằng ta không có hét lên mà còn không cho phép người ngoài kia tiến vào.

Trong lúc hắn đang choáng váng, ta lập tức vung con d.a.o găm và đ.â.m mệnh môn của hắn nhiều lần. Hắn bị ta ép lùi lại vài bước, nhưng đến cuối cùng cũng vẫn  không thể tránh được, mũi d.a.o găm nông cắm vào vai hắn ta.

Ta lợi dụng lúc hắn ta né tránh, lập tức lao ra khỏi phòng, đóng cửa lại, cố ý cao giọng nói với quản gia: viện này nên sửa chữa lại rồi,  ngươi xem làm như thế nào. "

10.

Trần Yên giữ ta ở lại cả nửa ngày chỉ để hỏi đông hỏi tây, cho đến khi quản gia đến trả lời thì hắn mới thấy nhẹ nhõm.

“ Thân thể nàng tốt lên rồi, nhanh quay về nghỉ ngơi đi. Ta vẫn còn công vụ phải giải quyết”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/thanh-hoa/chuong-5.html.]

Ta gật đầu, đứng dậy, đi được hai bước rồi dừng lại, giả vờ thản nhiên hỏi:

“ Đúng rồi, ở trong Ô Bang Viên có cái gì vậy? Xem ra mùa mưa sắp đến rồi, khu viện này lại không nhận được nhiều ánh nắng, cũng nên tìm người sửa soạn lại.”

Nghe ta nhắc đến Ô Bang Viên, Trần Yên và quản gia chợt biến sắc.

“ Chỉ toàn mấy thứ rác rưởi quanh năm không có người đụng đến ấy mà. Ta đã phân phó bọn dọ dọn dẹp rồi.”

Sự che đậy của Trần Yên khiến ta thở phào nhẹ nhõm, hình như sau khi ta rời khỏi Ô Bang Viên, người đó đã khôi phục mọi thứ về trạng thái ban đầu nên quản gia quay lại kiểm tra cũng không phát hiện được gì.

Nếu Trần Yên biết ta mở thùng gỗ ra, số phận của ta cũng sẽ giống như Vãn Nương.

Khi trở về Ảnh Viên, ta ra lệnh cho Trầm Bích dẫn hạ nhân ra ngoài rồi một mình vào phòng ngủ. Vừa định rút cái gối ra thì bị ai đó kẹp chặt cổ, chính là người đàn ông ở Ô Bang Viên.

"Ta... sẽ không... nói ra..." Ta liều mạng cào vào cánh tay hắn ta, cố gắng lợi dụng khe hở cuối cùng trong cổ họng để nói ra những lời này một cách khó khăn.

Nhưng đối phương đã quyết tâm g.i.ế.c người, lực trên tay càng mạnh, ta chỉ cảm thấy choáng váng, không thể phát ra âm thanh nào nữa.

"Công chúa? Nô tỳ đưa cho người một ít quần áo mới may." Bình thường, Trầm Bích lẽ ra phải đứng ngoài cửa chờ ta phân phó, nhưng tiếng bước chân cô ta đang bước rất nhan, gần giống như đang xông vào.

Ta và người đan ông đó trở tay không kịp. Ta cảm giác lực tay của hắn đang dần thả lỏng, lúc này Trầm Bích đã đi vào và nhìn thấy hai người bọn ta.

Ta chợt nảy ra một ý tưởng táo bạo và mạo hiểm, biết đâu người đàn ông bí ẩn này có thể giúp ta nhanh chóng báo thù.

Ta bất chấp, đặt tay phải lên vai vàôm cổ người đàn ông, kéo hắn ta về phía mình, sau đó ôm lấy mặt hắn hôn thật mạnh, trong phòng tối Trầm Bích không thể nhìn thấy mặt hắn ta. .

Trầm Bích sợ đến mức ném đi thứ mình đang cầm, xấu hổ che mắt lại.

Ta nhân cơ hội đẩy người đàn ông lên giường rồi nhanh chóng kéo chăn ra đắp lên người hắn. Tim ta gần như nhảy lên cổ họng nhưng vẫn giả vờ bình thường và gạt mớ tóc lòa xòa trên mặt sang một bên.

Dùng giọng điệu quen quá hóa thường nói: Sao vậy, chỉ cho phép thiếu gia nhà ngươi năm thê bảy thiếp, còn bản công chúa thì không được có nam nhân?"

"Nô tỳ..." Trầm Bích run rẩy quỳ xuống xin lỗi, nhưng ta không để cô ta nói hết câu.

Ta cố ý dùng giọng điệu bình tĩnh, vẻ mặt lạnh lùng nói: “ Muốn sống thì hãy quản tốt cái miệng và đôi mắt của mình.”

Trầm Bích quỳ xuống liên tục đập đầu để biểu thị lòng trung thành, ta ra lệnh cho cô ta không ai được đến gần phòng ngủ nếu không có sự cho phép của ta.

Khi ta vén chăn lên, con hổ g.i.ế.c người vừa rồi đã suy nhược và biến thành gà con.

Lúc hắn bóp cổ ta, ta phát hiện da hắn nóng bừng, may mà như thế, nếu không ta cũng không còn sức mà kiềm chế hắn.

“ Đều bệnh thành như vậy rồi còn muốn diệt khẩu ta ? Nhưng đừng lo, ta sẽ không lợi dụng ngươi đâu."

Hai má hắn ta đỏ bừng vì sốt cao, lồng n.g.ự.c phập phồng, trong mắt hiện lên một tia thích thú: "Ngươi có chắc là không lợi dụng ta không?"

T bị hắn ta trêu chọc đến đỏ mặt, vừa rồi hành động như vậy là do tình huống khẩn cấp, ta đổi chủ đề, giả vờ bình tĩnh: "Chúng ta hợp tác đi. Ta muốn cả Trần phủ phải đền mạng cho con ta, phần còn lại ta không quan tâm.”

“ Hợp tác ?”

“ Ta muốn bằng chứng Trần Yên buôn lậu quặng sắt.”

Có lẽ do hắn ta đang bị sốt nên nụ cười có chút gượng gạo: “ Ngươi đang nói linh tinh cái quái gì vậy ?”

“ Ngươi và Geshu đều là mật thám của Nhung Quốc quốc phải không ? Ta dùng bản đồ đồn trú của nước Đại Ân đổi lấy đường dây của Trần Yên. Thành giao chứ ?

Bình luận

3 bình luận

Loading...