Thanh Hòa - Chương 4

Cập nhật lúc: 2024-07-05 10:13:43
Lượt xem: 280

7.

“ Nếu hoàng muội không chỉ điểm Thẩm Dịch, làm sao trẫm có thể bình định thiên hạ, ngồi lên ngai vàng. Tâm ý của Trẫm, ngươi cũng biết mà.”

Ta vội vàng quỳ xuống khấu đầu, khéo léo né tránh bàn tay không thành thật của hàng đế Quảng Hưng, cương quyết mà kính cẩn nói: “ Thiên hạ thái bình là nhờ sự anh minh thần võ của bệ hạ, công hiến quên mình của các tướng sĩ, thần muội không dám kể công. Thần muội liễu yếu đào tơ, bệ hạ đã chiếu cố.”

Quảng Hưng từ khi còn là thái tử đã không phải là hiền nhân gì, ta đã triệt để đắc tội hắn khi nhiều lần khiến hắn đá phải đinh mềm, nhưng ta cá hắn sẽ không dễ dàng buông tha ta đâu.

Chỉ cần triều đình còn đó, thân phận công chúa của ta vẫn còn đó , thì ngày tháng của ta ở Trần phủ sẽ không quá khó khăn. Mặc kệ vận mệnh của ta như thế nào, ta chỉ muốn bình an sinh con ra.

Cuối cùng ta cũng thoát khỏi hoàng đế Quảng Hưng dây dưa, trở về Trần phủ, ta phớt lờ vở kịch nhận tôi, cầu xin tha thứ của Trần gia, đi thẳng về Ảnh Viên.

Đêm đó Trần Yên đã nói với ta rất nhiều chuyện, đối với ta tất cả cũng chỉ là hoa ngôn xảo ngữ.

Ta thẳng thắn nói với hắn rằng chuyện đã qua ta sẽ không để trong lòng, nhưng nếu có kẻ lại muốn làm tổn thương con ta, ta sẽ khiến toàn bộ Trần thị chôn theo con ta.

Buổi sáng ngày thứ hai Trần Yên xông vào Ảnh Viên: “ Thanh Hòa, không hay rồi, hoàng thượng hạ chỉ tịch thu tài sản của nhà chúng ta sung vào công quỹ rồi.”

Thánh chỉ của hoàng đế Quảng Hưng không viết tịch thu gia sản, thay vào đó là ca ngợi Trần phủ đã có công trong việc hỗ trợ triều đình bình loạn, thậm chí còn ngự ban bảng vàng “ Trung Quân Ái Quốc”.

Đây quả là một chiêu rất thâm độc, Trần gia dù cho có muốn hay không cũng phải quyên góp.

Ta chỉ có thể vào cung lần nữa để cầu xin Quảng Hưng đế giơ cao đánh khẽ.

"Bệ hạ, xin hãy thương xót cho già trẻ Trần gia, cho Trần gia giữ lại một nửa gia tài. Liễu Thanh Hòa thay mặt Trần gia xin tạ thiên ân của bệ hạ." Trong điện quá yên tĩnh, kim thoa của ta chạm vào nền đã cẩm thạch phát ra thanh âm thanh thúy.

Quảng Hưng đế nói với giọng kiên quyết : “ Việc hoàng muội muốn không khó, nhưng......”

“ Nhưng cái gì ?” khi hỏi câu này, tia hi vong cuối cùng trong lòng ta đã hoàn toàn sụp đổ.

Quảng Hưng đế nhìn ta cười khúc khích : “ hà tất phải hỏi khi đã biết câu trả lời .”

“ Ta đối với bệ hạ có công phò tá, chuyện này văn võ bá quan trong triều đều biết. Sở dĩ bệ hạ không dám trắng trợn viết trong thánh chỉ  cướp đoạt gia sản của Trần gia, là vì sợ ý kiến ​​của các cận thần khác đúng không?”

Quảng Hưng đế không để trong lòng, cúi xuống chỉnh lại long bào . Mãi cho đến khi ta tháo chiếc trâm vàng trên đầu ra ấn vào cổ , hắn mới hoảng hốt: “Ngươi định làm gì ! Láo xược”.

Không phải là hắn quan tâm ta, mà hắn sợ nếu ta c.h.ế.t hắn sẽ bị liên lụy.

“ Nếu thần tự sát trước mặt bệ hạ, vậy không biết những lão thần đi theo bệ hạ sẽ nghĩ thế nào ? các phiên trấn ủng hộ bệ hạ sẽ nghĩ thế nào? Bất luận bệ hạ có viện ra lý do nào, trong lòng bọn họ vĩnh viễn chỉ có một đáp án : bệ hạ đã bắt đầu loại bỏ công thần .”

Ta bắt được trong mắt Quảng Hưng đế toát ra hận ý và sợ hãi.

“ Trước mắt tân triều mới lập, vạn vật đổi mới, là thời điểm tốt nhất để bệ hạ thực hiện lý tưởng của mình. Bệ hạ hà tất vì thần muộn mà phân tâm, trung quân là việc mà Trần phủ nên làm, thần muội chỉ xin bệ hạ trả lại một nửa tài sản để già trẻ Trần gia có nơi để ở.”

Đúng như ta dự đoán, Quảng Hưng đế đã thỏa hiệp.

Tất cả người trong kinh thành đều biết Trần gia quyên bạc cho triều đình, hoàng đế hết lời khen ngợi, có lòng nhân ái trả lại một nửa, nhất thời xôn xao “ Thần trung quân hiền”, người người ca tụng.

Từ đó trở đi, ngày tháng của ta ở Trần gia trôi qua thanh tịnh an ổn.

Bụng ta càng ngày càng to, xung quanh ta sau khi Tùy Ngân rời đi cũng không có ai đáng tin cậy, ta chỉ có thể dỗ dành Trần Yên đến, bảo hắn chuẩn bị mọi thứ càng sớm càng tốt.

Hắn ta không mấy quan tâm đến cốt nhục của mình, chỉ vui vẻ nói với ta “ Hoàng thượng đã đáp ứng cho ta ghế trống ở Thị Bạc Ty ( giống như tiêu cục, sở giao thông vận tải ....)”

Ta rất ngạc nhiên, không biết vì sao Quảng Hưng đế lại lôi kéo phụ tử Trần gia.

Trần phủ đã từng tài phú ngập trời, bây giờ tuy rằng vinh dự có thừa nhưng bất quá cũng chỉ là trung đẳng phú hộ. Hơn nữa phụ tử Trần gia tư chất tầm thường, có thể nói là không có giá trị lợi dụng.

Lúc ta còn đang ngơ ngác, Trần Yên ân cần đưa bát thuốc cho ta: “ Nhân lúc thuốc an thai còn nóng nàng mau uống đi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/thanh-hoa/chuong-4.html.]

Lúc đó ta không hề nhận ra a rằng bát thuốc này chính là câu trả lời.

8.

Nửa canh giờ sau khi uống thuốc, ta cảm thấy bụng đau dữ dội, hạ thân m.á.u tuôn ra. Trần Yên nhanh chóng đưa người tới Ảnh Viên. Đại phu nhìn ta rồi nói với Trần Yên : “ Tình hình rất nguy kịch, đứa trẻ nhất định là không thể giữ được nữa.”

Trần Yên không chút lo lắng nói : “ Ai kêu ngươi cứu đứa trẻ, giữ lại công chúa, ngươi sẽ được trọng thưởng.”

Ta cảm giác như bản thân vừa ngã vào hố băng, quần áo vừa ướt vừa khô. Khi tỉnh lại lần nữa, ta ngửi thấy mùi m.á.u tanh khắp phòng, đầu óc ta cực kỳ minh mẫn nhưng cơ thể lại như bị kéo khô.

Tất cả những gì ta có thể làm là bất lực nhìn Trần Yên, trên khuôn mặt hắn không giấu được sự phấn khích : “ Nàng không sao thật là tốt quá rồi ! Chút nữa thôi là ta nghĩ nàng không thể qua khỏi .”

Vào lúc đó, ta tin chắc thuốc sắc mà Trần Yên đưa cho ta có vấn đề gì đó, và chính hắn là kẻ muốn g.i.ế.c đứa trẻ.

Trong ba tháng ta dưỡng bệnh ở Ảnh viên, Trần phủ phát sinh hai sự kiện lớn: Đầu tiên là Trần Yên được thăng chức trở thành chủ sự Thị Bạc Ty. Thứ hai là hắn đã nạp một nô nương ngoại tộc làm thiếp thất tên là Geshu.

Ta phái người đi tìm vị đại phu đã từng khám bệnh cho ta, cho ông ta số ngân lượng mà nguời thường không thể cưỡng lại được. Ông ta nói với ta rằng bát thuốc mà Trần Yên đưa cho ta là thuốc dùng để kích hoạt tuần hoàn m.á.u và loại bỏ m.á.u ứ.

Ta đã từng nói qua, nếu lại lần nữa làm hại hài tử của ta, ta sẽ để tất cả Trần thị chôn theo.

Khi ta đang chờ đợi thời cơ, thì ông trời đã gửi tặng cơ hội tới cho ta.

Vãn Nương đột ngột chạy tới Ảnh viên, khóc lê hoa đới vũ.

Trà Đào Cam Sả

“ Hắn ngày ngày ngủ lại Xuân Vũ Các của hồ ly tinh kia, nói trắng ra chính là phóng túng đến mức sáng sớm giờ mão eo lưng đứng không thẳng nổi”

Những lời này vừa thô tục vừa không có chừng mực, ta khẽ cau mày, nặng nề đặt tách trà lên bàn,nghiêm khắc răn dạy cô ta: “ Ngươi và cô ta đều là thiếp thất, nhưng ngươi vào cửa sớm hơn cô ta, ngươi cũng nên đề điểm cô ta tiết chế một chút.”

Vãn Nương càng thêm ủy khuất: “ Ngươi không biết người đàn bà ngoại tộc đấy thô lỗ và bạo lực như thế nào đâu. Phu quân lại thiên vị cô ta, Ngay cả khi mẹ chồng tự mình đến giao huấn cô ta đều bị cô ta đuổi về.”

Ta liếc nhìn cô ta rồi nói : “ là người mà ngay cả mẫu thân cũng không nói được, ngươi lại đến tìm ta chẳng phải là mất bò mới lo làm chuồng sao ?”

“ Người là chính thất lại là công chúa, sao lại quản không được một hồ ly tinh ngoại tộc chứ ? Bây giờ phu quân một lòng muốn vào nội các, mà người lại được thánh sủng ái, lời nói của người chính là trời.” * đọan này Vãn Nương bắt đầu xưng hô kiểu kính trọng công chúa ý*

Vãn Nương xuất thân từ gánh hát rong, không để tâm mấy cái như nam nữ khác biệt, Ta nhìn ra sơ hở trong lời nói của cô ta, nửa đùa nửa thật hỏi: " Sủng ái ? Lời nói này ta nghe không hiểu.”

Vãn Nương thấy giọng điệu của ta không còn nghiêm túc như trước, tưởng rằng ta đang muốn cùng cô ta kéo gần quan hệ, lời nói liền có mấy phần mơ hồ : “ Phu quân bây giờ giống như bị ma ám rồi, trước đây cho dù có chuyện gì cũng nói với ta. Tình cảm của hoàng thượng dành cho công chúa quả thật là trời đất chứng dám, đối với phu quân cũng là yêu cai yêu cả đường đi.”

Không phải là ta không đoán được động cơ g.i.ế.c hài tử của Trần Yến, chỉ là không ngờ đường đường là đấng quân vương mà thủ đoạn lại hèn hạ như vậy.

Ta sai hạ nhân đưa Vãn Nương lui ra, khi cô ta rời đi trong lòng rất vui mừng vì đã liên minh được với ta.

Hôm đấy, Vãn Nương đại náo Xuân Vũ Các, không được lợi ích gì , lại còn bị Trần Yên tát một cái.

Trần Yên càng chung tình với Geshu, Vãn Vương lại càng xích lại gần ta. Ta đang đợi, đợi đến khi Vãn Nương không còn đường lui mới ra tay kéo cố ta về bên cạnh mình.

Sáng ngày thứ hai, hạ nhân đến báo, Vãn Nương tự sát rồi,

“ Vãn tiểu Nương bị đánh, không nén được tức giận. Sau khi quay về, cô ấy dành phần lớn thời gian trong phòng, đập phá đồ đạc và đuổi hạ nhân ra ngoài. Chỉ khi sáng nay hạ nhân đến dọn dẹp mới phát hiện người đang treo trên xà nhà."

Chuyện này có gì đó đáng nghi, Vãnn Nương xuất thân giang hồ, sao có thể nghĩ không thông mà treo cổ tự tử chỉ vì một cái tát vào mặt?

Ta hỏi quản sự: “Bên cạnh Vãn Nương có một nha đầu tên Trầm Bích phải không? chuyển nha đầu đấy đến Ảnh Viên đi.”

Quản sự có chút do dự, nhưng ta đầy ẩn ý nói một câu: “Ta và đứa trẻ đó có chút uyên nguyên.”

Mọi người trong phủ đều biết Trầm Bích từng khai man và vu khống ta.

Khi ta nói lời này, quản sự tưởng rằng ta đang chuẩn bị trả thù nên liền nói “Vâng”.

Bình luận

3 bình luận

Loading...