Thâm tình chốn hoàng cung - Phần 2

Cập nhật lúc: 2024-07-04 23:30:33
Lượt xem: 261

05

 

Kỳ Trà nhìn Phó Sâm, giọng điệu không tốt lắm: "Không biết Tứ hoàng tử điện hạ tìm dân nữ có việc gì?”

 

“Trà Nhi, ta...”

 

“Tứ hoàng tử điện hạ,” Kỳ Trà ngắt lời Phó Sâm, lui về phía sau vài bước: “Ta và điện hạ không quen không thân, sao điện hạ lại gọi ta như vậy?”

 

“Ta biết nàng không muốn gả cho Phó Tung, ta...” Phó Sâm nói, muốn kéo tay Kỳ Trà.

 

Kỳ Trà né tránh, nhìn thẳng Phó Sâm, cười lạnh: "Đó là Thánh chỉ, Tứ hoàng tử điện hạ làm gì vậy?”

 

“Đúng vậy, Tứ đệ, ngươi đang làm gì với Tam tẩu tương lai của mình?”

 

Phó Tung trốn trong bóng tối cuối cùng cũng đi ra, ôm Kỳ Trà với sắc mặt u ám, nhìn về phía Phó Sâm, nói: "Tứ đệ, chú ý thân phận của ngươi.”

 

Phó Sâm nhìn chằm chằm vào cánh tay đang ôm Kỳ Trà của Phó Tung, nắm chặt tay. Sau đó, đ.ấ.m Phó Tung. Phó Tung không cam lòng yếu thế, hai người lao vào đánh nhau.

 

Ta ở trong bóng tối xem, nhíu mày, cảm xúc lộ ra ngoài như thế, đây cũng không phải là chuyện tốt. Người sẽ thượng vị không thể là một kẻ ngốc không có đầu óc.

 

Cuối cùng vẫn là thị vệ chạy tới tách hai người bon họ ra. Cao quý phi nhìn thấy vết thương trên mặt Phó Tung, không chút do dự tát Phó Sâm một cái. Tát hoàng tự nhưng không ai cảm thấy bất ổn. Địa vị của Phó Sâm quá thấp.

 

Cuối cùng Phó Sâm bị cấm túc.

 

Hôn kỳ càng ngày càng gần, Phó Sâm cả ngày đến quán rượu uống đến say. Hắn nhiều lần đi tìm Kỳ Trà nhưng lần nào cũng bị đuổi ra ngoài.

 

Đốt thư đi, ta đến quán rượu Phó Sâm đang ở, nơi đó là địa phận của ta.

 

Khi ta đến nơi, Phó Sâm đã uống không ít rượu, hai má đỏ bừng, lẩm bẩm như một con ma men. Nhưng ta biết, hắn vẫn tỉnh.

 

Ta ngồi đối diện Phó Sâm, gã sai vặt đóng cửa phòng lại. Phó Sâm dường như không biết đến sự tồn tại của ta, uống hết ly này đến ly khác.

 

Ta cũng không vội, kiên nhẫn chờ đợi. Ta luôn là một người kiên nhẫn.

 

Không biết đã qua bao lâu, Phó Sâm cuối cùng cũng lên tiếng, giọng khàn khàn: "Không biết thiên kim phủ Thừa tướng tới đây để làm gì?”

 

Ta gõ ngón tay lên bàn vài cái, cười nói: “Mục đích của ta cũng không quan trọng, quan trọng là, hôn ước của nữ nhi nhà Uy Vũ Đại tướng quân và Tam hoàng tử."

 

Phó Sâm nhìn về phía ta: “Có ý gì?”

 

“Điện hạ có nghĩ tới vị trí kia hay không?”

 

“Ầm!” Phó Sâm đứng dậy, nắm cằm ta, mùi rượu phả vào mặt: “Ngươi có biết ngươi đang nói gì không?”

 

Ta ngửa ra sau, khẽ nhíu mày, thoát khỏi trói buộc của hắn, rót cho hắn một ly rượu, cười nói: “Điện hạ có hứng thú nói chuyện tiếp không?"

 

Phó Sâm như tỉnh rượu, vung ống tay áo lên, nhỏ giọng nói một câu: "Đồ điên.” Rồi tông cửa xông ra.

 

Ta nhìn ly rượu kia, đổ nó xuống đất, có chút đáng tiếc. Không lâu sau, ta bỏ đi. Nhưng ta biết, Phó Sâm nhất định sẽ liên lạc lại với mình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tham-tinh-chon-hoang-cung/phan-2.html.]

 

Quả nhiên, ba ngày sau, ta lại gặp Phó Sâm ở quán rượu.

 

Lần này hắn không uống rượu, ăn mặc cũng ra dáng con người.

 

Ta đến như đã hẹn.

 

Lại một hồi im lặng kéo dài.

 

Phó Sâm mở miệng trước, thấp thỏm bất an nhìn ta: "Ngươi có thể hủy bỏ hôn ước giữa Trà Nhi và Phó Tung không?”

 

“Có thể” Ta mỉm cười đáp lại.

 

“Cảm ơn...” Hai mắt Phó Sâm lập tức sáng lên.

 

Lời cảm ơn của Phó Sâm còn chưa dứt, ta ngắt lời hắn: “Nếu như ta có thể giải trừ hôn ước giữa bọn họ, vậy ngài có thể cho ta cái gì?”

 

“Chỉ cần ngươi có thể khiến Trà Nhi không lấy Phó Tung, cái gì ta cũng nguyện ý!” Phó Sâm nhìn ta, sốt ruột nói: “Cầu xin ngươi, cầu xin ngươi.”

 

Thật là si tình, ta cảm khái một chút, nhưng mà ta cũng không phải là Bồ Tát cứu khổ cứu nạn.

 

“Nếu như ta nói, muốn ngươi đi tranh đoạt ngôi vị hoàng đế thì sao?”

 

Phó Sâm im lặng, sắc mặt trắng bệch: “Ta.”

 

Ta chậm rãi thưởng thức trà, chờ Phó Sâm trả lời.

 

“Tại sao? Tại sao lại là ta?" Phó Sâm ôm đầu, trong lòng có một cuộc chiến giữa thiên thần và ác quỷ.

 

Ta thấy mới lạ, trong hoàng thất thật sự lại có người không mong muốn quyền lực như vậy. Hay là, Phó Sâm bị nô lệ hóa quá nghiêm trọng, ngay cả tâm tư phản kháng cũng không có. Ta suy tính, nếu là loại thứ hai, ta nên chọn người khác sẽ tốt hơn.

 

“Dựa vào cái gì mà ta phải tin ngươi?” Phó Sâm nhanh chóng bình tĩnh lại, nhìn ta.

 

“Dự vào việc sau khi Tam hoàng tử lên ngôi hoàng đế, nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi. Dựa vào việc ý trung nhân của ngươi phải gả cho hắn. Thế nào, điện hạ? Ngài không có lựa chọn khác phải không?”

 

Ta vẫn mỉm cười nhìn Phó Sâm với ánh mắt không chút tình cảm.

 

Trầm mặc thật lâu, Phó Sâm mới trả lời ta: “Hủy bỏ hôn ước giữa bọn họ, đây là điều kiện tiêu quyết cho sự hợp tác của chúng ta."

 

“Đồng ý.” Ta rất hài lòng: “Thực ra chỉ cần Kỳ Trà không phải là người trong sạch, nhất định...”

 

“Câm miệng!” Phó Sâm hét to, lạnh lùng nhìn ta: “Không ai được làm hại Trà Nhi.”

 

Ta nhún vai không sao cả: “Lời đồn đãi mà thôi, đến lúc đó trong cung nhất định sẽ phái người đến kiểm tra, chỉ cần động tay động chân vào lúc đó là được.”

 

“Không được.” Phó Sâm vẫn không đồng ý: “Như vậy sẽ tổn thương danh dự của Trà Nhi.”

 

Được rồi, quả nhiên không thể thực hiện được.

 

Xem ra, chỉ có thể đi gặp vị phụ thân đại nhân minh chính thanh liêm kia của ta.

Bình luận

1 bình luận

  • ngay từ đầu đã xác định sẽ là bi kịch rồi, địa vị cùng hoàn cảnh của cả 2 quá khác nhau,mong cầu từ đầu cũng khác nhau, nam9 biết rõ tình cảnh của bản thân, ko có quyền lựa chọn, đối với nu9 ái hận đan xen,gút mắc quá nhiều, ko thể bày tỏ.. chung quy là âm dương cách biệt,kiếp này bỏ lỡ... thank chủ nhà đã uppp

    ebe 1 tuần trước · Trả lời

Loading...