Chạm để tắt
Chạm để tắt

Thẩm Dao - 12

Cập nhật lúc: 2024-08-18 21:49:02
Lượt xem: 209

Mẹ anh ta khóc lóc kể lể với Triệu Hạo:

“Từ đầu mẹ đã nói cô ta rất mạnh mẽ, không dễ quảnlý, quả nhiên, cô ta đã hại con!”

Mẹ anh ta thậm chí còn dẫn theo hai người đến trước cửa ký túc xá của tôi, cố gắng đổ sơn lên trước cửa phòng.

Kết quả, họ bị một số sinh viên đi qua bắt giữ ngay lập tức, gọi điện báo cảnh sát vì phá hoại tài sản công, nhận án tù tạm giam và tiền bồi thường.

Triệu Hạo hận tôi đến mức nghiến răng, vào ngày trước khi tốt nghiệp, anh ta đến gặp tôi.

Ngay lập tức, một số bạn học đứng bên cạnh cảnh giác chắn giữa chúng tôi, để phòng trường hợp anh ta có ý đinh hành hung người.

Triệu Hạo càng tức giận hơn.

“Tại sao? Tại sao tất cả các người đều đứng về phía cô ta?” Anh ta nhìn một nam sinh gần nhất: “Cô ta đã hứa cho các người điều gì tốt đẹp?”

Nam sinh im lặng vài giây.

“Anh bạn, không ai cho tôi gì cả. Chỉ vì tôi, là mộtngười có đạo đức bình thường.”

Các bạn học đồng loạt nhìn về phía tôi, tôi gật đầu.

Đây là cao trào cuối cùng, mọi người đều vây quanh Triệu Hạo, mở điện thoại của mình ra.

Cùng nhau kéo ra bức ảnh đó.

Đó là bức ảnh tự sướng mà Triệu Hạo gửi cho Thẩm Miên Miên.

“Các người… các người đã xem trộm điện thoại của tôi?” Triệu Hạo sửng sốt: “Hay là xem trộm điện thoại của Thẩm Miên Miên?”

“Hôm đó tôi đang diễn ở hội trường, máy tính bị hỏng, khi chạy về ký túc xá chỉ có máy tính của Thẩm Miên Miên để trên bàn.” Tôi nhẹ nhàng nói: “Việc lấy máy tính của người khác, mà không xin phép là lỗi của tôi.”

Triệu Hạo hoàn toàn run rẩy.

“Nhưng tôi không hối hận, vì nếu không như vậy, tôi không biết mình còn bị lừa dối bao lâu nữa.”

“Khi anh gửi bức ảnh này cho Thẩm Miên Miên, chúng tôi đều đã thấy.”

Triệu Hạo nhìn tôi đầy hoài nghi: “Vậy có nghĩa là từ sớm cô đã biết…”

Anh ta ngẫm ra được mọi việc liền tức giận dữ dội, đẩy vài nam sinh đang cản đường và lao về phía tôi: “Mày vẫn mãi coi tao là trò cười!”

Lúc anh ta xông tới tôi, thì bị vài người đàn ông mặc sơ mi đen chặn lại, trong cơn tức giận, Triệu Hạo đ.ấ.m thẳng vào mặt một trong số họ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tham-dao/12.html.]

(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)

…Cứu mạng, anh ta điên thật rồi, những người áo đen này là vệ sĩ chuyên nghiệp.

Mấy người vệ sĩ phản ứng nhanh chóng, né đòn rồi đ.ấ.m một cú vào bụng Triệu Hạo, khiến anh ta ngã ngay xuống đất.

Từ trong xe bước ra một người đàn ông ăn mặc giản dị, người đó đã có tuổi mặc áo sơ mi caro tóc để hơi rối, đi đến bên tôi và hỏi:

“Xảy ra chuyện gì vậy con gái?”

Triệu Hạo mở to mắt.

Người đàn ông này không mặc vest, nhưng Triệu Hạo vẫn nhận ra ông ấy.

Tổng Giám đốc Thẩm.

Lúc chúng tôi mới bắt đầu yêu nhau, Triệu Hạo đã từng hỏi tôi về công việc của bố mẹ.

Khi đó tôi đã nói gì với anh ta nhỉ? À, tôi nói với anh ta rằng bố tôi là một lập trình viên.

Tôi thật sự không lừa Triệu Hạo, ngài Thẩm đúng là một lập trình viên. Ông cùng với vài người bạn lập trình khác cùng nhau góp vốn khởi nghiệp, mất hơn mười năm để đưa công ty lên sàn chứng khoán.

Đó là công lao của ông ấy, không phải của tôi.

“Tại sao… tại sao cô không bao giờ nói cho tôi biết…”

Triệu Hạo đau đớn nằm trên đất, nhìn tôi.

Có gì để nói đâu?

Tôi, Thẩm Dao, khi rời bỏ danh phận con gái Tổng Giám đốc Thẩm, vẫn là một sinh viên xuất sắc nằm trong top 10 chuyên ngành, là trụ cột của đội kịch trường, là người bạn đáng tin cậy của tất cả anh chị em.

Chỉ từng đó là đủ rồi.

Tôi khoác tay ngài Thẩm, bước vào chiếc xe hơi đen khiêm tốn, sau đó rời đi.

11.

Nếu bạn muốn làm quen với tôi, tôi vẫn sẽ nói với bạn rằng tôi chỉ là Thẩm Dao.

Nhiệt tình, dũng cảm, chân thành với người chân thành, không khoan nhượng với kẻ lừa dối, đó chỉ là Thẩm Dao.

Mong bạn yêu con người thật của tôi, nếu không, tôi cũng không cưỡng cầu.

Tôi vẫn là tôi.

【Hết】

Loading...