Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thái Tuế - Chương 3

Cập nhật lúc: 2024-09-22 17:01:11
Lượt xem: 78

Khi con rắn không có da trên người chị gái bắt đầu cuộn lên dữ dội, cái bụng to lên của "người tượng sáp" giống như một khối bột đang dâng trào khiến cả người cô ta trở nên căng phồng to. 

Có thể nhìn thấy bên trong cơ thể chị ta là những thứ trông giống như mỡ đông chắc nịch hoặc có lẽ là chất nhầy gì đó đang từ từ chảy và đang trướng to lên.

Trông chị ta đang rất đau đớn nhưng vẫn bước lên một bước, tay vươn về phía cục xà phòng. 

Khi chị ta vừa di chuyển, cái bụng căng phồng đến mức trong suốt bất ngờ bị nứt ra, một mùi hương giống như mùi dầu mà vợ Thái Phúc từng bôi lên người tôi ập tới. 

 

Tôi sợ đến mức không còn biết gì nữa, hét lên một tiếng, giật lấy bộ quần áo bên cạnh, mặc vội lên người, kéo đại chiếc quần vào rồi chạy thẳng ra ngoài. 

Nhưng khi tôi vừa mặc quần áo xong và mở cửa, vợ chồng Thái Phúc đã đứng ngay trước cửa. 

Tôi hoảng loạn quấn chặt quần áo, nói với Thái Phúc: "Có ma! Có ma!"

Tôi không biết "người tượng sáp" kia là ai. 

Nhưng vào năm đó, tôi trở về thì đã gặp chị gái. 

Dáng vẻ của chị ta giống như là những gì cha mẹ tôi đã nói đúng về việc chị ta bị rắn chui vào người nên đã ch.ế.t rồi, chắc chắn đã biến thành quỷ. 

Nhưng Thái Phúc chỉ nhìn chằm chằm vào bộ quần áo tôi đang mặc, giọng khàn khàn, trầm giọng nói: "Làm gì có ma! Đã tắm chưa? Đã dùng xà phòng chưa?"

Lúc này chân tôi run lên vì sợ, sao có thể còn để ý đến chuyện đó nữa. Hình ảnh con rắn bò ra từ người chị gái cứ hiện lên trước mắt.

Tôi ôm chặt lấy cánh tay, nói với Thái Phúc: "Tối nay tôi không ở lại đây nữa, tôi sẽ sang nhà người khác ngủ một đêm, sáng sớm mai sẽ đi." 

Nói xong rồi, tôi liếc nhìn vào trong nhà, cái thùng gỗ vẫn còn bốc hơi nhè nhẹ như những con rắn đang ngoằn ngoèo bò ra ngoài. 

Còn cục xà phòng được đặt trên ghế bên cạnh giống như "người tượng sáp" lúc nãy đang từ từ tan chảy. 

Nhưng chị và "người tượng sáp" lúc nãy lại không thấy đâu nữa, tôi càng nghĩ tới càng sợ hãi.

Thái Phúc vội vã đi vào trong, cầm cục xà phòng lên rồi sờ thử. Sau khi đã cảm thấy ướt, khuôn mặt vàng ố sưng phù không giấu nổi vẻ hưng phấn: "Đã dùng rồi à." 

Tôi không hiểu tại sao cục xà phòng vốn khô cứng đến mức nứt nẻ lại đột nhiên tan chảy. 

Nhưng rõ ràng Thái Phúc quan tâm đến cục xà phòng đó hơn. 

Hơn nữa lúc nãy, chị và "người tượng sáp" đột nhiên xuất hiện chính là bởi vì tôi định dùng xà phòng... Tôi nghĩ đến những chuyện kỳ quái của Thái Phúc và những gì bà lão đã nói thì càng cảm thấy chuyện này không hề đơn giản!

Trên mạng có câu, đừng dùng đạo đức của bạn để phán xét sự xấu xa của con người.

Tôi nghĩ rằng người sắp ch/ế/t thì sẽ nói thật lòng nhưng có lẽ ông ta là một kẻ ác từ trong tận xương tủy! 

Thái Phúc nắm chặt cục xà phòng, nhìn chằm chằm vào hai quả trứng, khuôn mặt vàng ố sưng phù có chút dữ tợn: "Sao mày không ăn trứng? Tại sao không ăn trứng?"

Tôi sợ hãi lùi lại một bước, có cảm giác như ngửi thấy được mùi thảo dược hay dùng để đuổi muỗi. Trong dạ dày dường như có thứ gì đó đang dâng lên, cảm giác buồn nôn, lại như có gì đó trong dạ dày đang sống lại, càng ngày càng phồng to lên. 

Cơn ngứa trên đầu càng trở nên dữ dội, tôi vội vàng đưa tay kéo chiếc khăn trên đầu. Nhưng dù kéo thế nào cũng không thể tháo xuống.

Vợ Thái Phúc bôi lên không phải dầu mà giống như là keo dán sắt cực dính vậy.

Tôi không còn quan tâm đến chuyện của Thái Phúc nữa nhưng dù thế nào đi nữa, tôi cũng phải rời khỏi đây. 

Nếu ở lại lâu hơn nữa, ai biết hắn ta sẽ làm chuyện quái quỷ gì.

Dù tôi cố gắng gồng mình chịu đau, dùng hết sức mà kéo chiếc khăn trên đầu nhưng vẫn không thể kéo xuống. Như thể là nó đã dính chặt vào đầu tôi từ lâu lắm rồi. 

Tôi vừa kéo cái khăn vừa quay người định chạy đi nhưng lúc quay lại thì một cây đòn gánh đã đập thẳng xuống đầu tôi. 

Vợ Thái Phúc vẫn luôn im lặng, nắm chặt cây đòn gánh dùng để gánh nước, bên cạnh còn có thảo dược đang cháy. Bà ta đang nhìn tôi bằng đôi mắt đáng thương hốc hác bị lõm sâu vào như một người bệnh nặng lâu năm. 

Tôi chỉ cảm thấy trên trán có gì đó ấm nóng chảy xuống, nhìn vợ Thái Phúc với vẻ không thể tin nổi.

Nếu Thái Phúc muốn hại tôi để sống sót, tôi có thể hiểu được. Nhưng còn bà ta... 

Bà ấy đã sinh tôi ra, dù chưa từng nuôi tôi một ngày nào, thậm chí chưa cắt rốn cho tôi mà đã ném tôi xuống sông. 

Nhưng tôi cũng là đứa con bà ta đã mang nặng đẻ đau chín tháng mười ngày... Người ta vẫn nói tình mẹ con sâu nặng... 

Thế mà bà ta lại dùng cây đòn gánh đập vào đầu tôi khiến tiếng "ù ù" vang lên! 

Vợ Thái Phúc vẫn nhìn tôi bằng ánh mắt đáng thương đó, nhấc cây đòn gánh lên và đập mạnh vào đầu tôi thêm một lần nữa.

Tôi chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, trong đầu chợt nhớ lại lời một đồng nghiệp từng khuyên, nói: "Không phải cha mẹ nào cũng xứng đáng làm cha mẹ. Khi họ ném em xuống sông muốn dìm ch.ế.t con, họ đã coi như gi.ế.t em rồi, em còn nhận họ làm gì."

Tôi nhận họ không phải vì thiếu tình yêu, cũng không phải vì kính trọng. 

Chỉ vì sợ họ tiếp tục gây rắc rối, cha mẹ nuôi của tôi sẽ không sống yên ổn. 

Anh chị tôi cũng sẽ không yên ổn... 

Nhưng tôi không ngờ rằng dù tôi có sẵn sàng hiến gan, thứ họ cần cũng không phải chính là cái đó...

Mắt tôi híp lại, cố gắng gượng dậy để chạy ra ngoài nhưng sau gáy tôi lại đập mạnh một cái. 

Cơ thể tôi lao về phía trước, ngất xỉu ngay lập tức. 

Khi tôi tỉnh lại, cả người đều cảm thấy ngứa ngáy, rất ngứa, rất ngứa…

Tôi mơ hồ cảm thấy ai đó đang bôi thứ thuốc mỡ lạnh lẽo và nhầy nhụa lên người tôi... 

Điều này khiến tôi nhớ lại lần bị mề đay khi còn nhỏ, toàn thân ngứa không chịu nổi. 

Mẹ tôi sợ tôi gãi nên đã thức trắng đêm để bôi thuốc mỡ cho tôi.

Tôi cảm thấy đầu như muốn nứt ra, mơ màng mở mắt: "Mẹ..." 

Nhưng lại nghe thấy tiếng cười lạnh lẽo của Thái Phúc: "Bây giờ mày còn gọi mẹ à." 

Tôi giật mình tỉnh lại, trước mắt là gương mặt già nua nhăn nheo của vợ Thái Phúc. Bà ta đang ôm chiếc bình dầu cũ kỹ, ngồi xổm bên cạnh, bôi dầu mỡ lên người tôi. 

Chỉ trong chốc lát, dầu mỡ đã dính đầy lên chiếc áo trên người tôi giống như một miếng vải rách nát một lớp dày.

Cảm giác ngứa ngáy này là do dầu mỡ thấm qua lớp vải, dính vào da mà gây ra. 

Trong dạ dày có cảm giác cái gì đó đang trào lên càng ngày càng mạnh mẽ! 

Tôi cố gắng ngẩng đầu lên nhìn thì phát hiện mình đang ở trong một hầm chứa khoai lang. 

Một sợi dây điện được kéo từ miệng hầm vào để câu một chiếc bóng đèn sợi đốt cũ kỹ. 

Tôi nằm trên một chiếc giường gỗ hỏng không có ván giường, chỉ có vài thanh ngang. 

Phần lưng tôi lơ lửng giữa không trung nên vợ Thái Phúc dễ dàng bôi dầu mỡ lên lưng tôi. 

Tay chân tôi bị trói chặt bằng dây nylon. Khi tôi vừa ngẩng đầu lên nhìn, dạ dày co thắt lại, khắp cả người toàn là dầu mỡ bôi không đều, trông giống hệt như "người tượng sáp" mà tôi đã thấy khi tắm.

Nghĩ đến "người tượng sáp" và chị gái đứng với nhau và cùng ngăn tôi sử dụng cục xà phòng không biết làm từ chất liệu gì... 

Bỗng nhiên, tôi nhớ ra điều gì đó và quay đầu nhìn Thái Phúc đang rải m.á.u gà trước cửa hầm: 

"Thái Tiểu Hồng đã ch3t rồi phải không?" 

Với bản chất vô liêm sỉ của vợ chồng Thái Phúc, những kẻ có thể đến trường tôi gây rối, tìm hai người con gái khác để đòi tiền sinh hoạt. Làm sao họ có thể không tìm và không bóc lột Thái Tiểu Hồng đã trốn đám cưới hai năm trước một trận được chứ. 

"Mày thực sự gặp ma rồi hả? Biết con nhãi Thái Tiểu Hồng ch3t rồi hả?" Thái Phúc rải m.á.u gà từ cửa hầm rồi nhỏ từng giọt m.á.u lên đầu tôi. 

Khi m.á.u gà chảy xuống, cảm giác ngứa trên đầu tôi càng trở nên dữ dội hơn như là có thứ gì đó thực sự đang mọc rễ và nảy mầm và sắp nở ra.

Vợ Thái Phúc không bôi dầu mỡ nữa mà cầm một cây thảo dược đã được đốt lên, hun nó quanh người tôi rồi cắm vài cây vào các khe của giường gỗ. Sau đó, bà ta đốt thêm vài cây thảo dược và đi về phía cửa hầm. 

Ánh sáng từ bên ngoài hắt vào, lúc đó tôi mới nhận ra đây là hầm chứa khoai lang sau nhà Thái Phúc. 

Chiều tối khi tôi đi ra sau nhà tìm giếng nước đã nhìn thấy cái hầm này bị cài then chốt lại bằng mấy thanh gỗ!

Khi làn khói kỳ quái ấy bắt đầu lan tỏa, cảm giác ngứa ngáy trên người tôi trở nên dữ dội hơn như thể thực sự có thứ gì đó đang muốn xé cơ thể tôi để ra ngoài. 

Thứ trong dạ dày đó càng lúc càng cuộn lên mãnh liệt hơn. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/thai-tue/chuong-3.html.]

Không được! 

Tôi cố gắng giãy giụa để ngồi dậy nhưng tay chân bị trói và cơ thể lơ lửng trên khung giường nên không thể dùng lực được.

Dù có cố gắng hết sức, cùng lắm tôi chỉ có thể ngẩng đầu lên. 

Nhưng khi vừa ngẩng lên, tôi nhìn thấy ở những nơi bị hun khói có những thứ nhỏ nhắn như đầu kim, giống như nấm kim châm đang mọc ra từ các khe hở của vải áo. 

Những cái chân nấm xám trắng đó còn mọc ra những sợi lông tơ nhỏ đang từ từ hút m.á.u gà mà Thái Phúc đã rải lên người tôi. 

Có thể thấy rõ ràng rằng những giọt m.á.u đỏ từ từ đi ngược lên từ gốc nấm khiến những chiếc nấm trắng mịn trong suốt từ từ lớn lên rồi dần dần chuyển thành màu xám đen.

Giống như viên đá đen mà tôi đã viết tên lên đó! 

"Lớn rồi! Lớn rồi!" Thái Phúc lập tức hưng phấn chạy đến cửa hầm, hối hả nói: "Nhanh lên, ra ngoài lấy thảo dược đi, chuẩn bị đón Thái Tuế."

Tôi cảm thấy những thứ giống như “nấm” đang mọc ra từ cơ thể mình. kKi nghe đến tên “Thái Tuế”, tôi lập tức nghĩ đến “thi y Thái Tuế” như lời bà lão đã nói.

Trên người càng ngày càng ngứa hơn và những mũ nấm mọc ra trên quần áo tôi cũng nhiều hơn. Tôi còn cảm giác da đầu ngày càng nặng, chắc chắn là cũng có loại nấm dài này mọc trên đầu!

Cảnh toàn thân Thái Tiểu Hồng tan chảy như sáp hiện lên trong đầu tôi. Tôi thử dùng tay gỡ những sợi dây trói và hỏi Thái Phúc: “Đây chính là ‘thi y Thái Tuế’ sao?”

Thái Phúc vẫn đang tiếp tục rải m.á.u gà lên người tôi, liếc tôi nói: “Gia đình ông Trần đã cho mày thấy chuyện dữ rồi nên giờ cũng không sợ nữa.”

Ông ta vừa rải m.á.u, vừa nhìn bụng tôi đang cuộn lên, giọng khàn khàn cười: “Bà lão Giang đã nói cái tên này cho mày đúng không, đồ mày đang mặc chính là thi y. Chính là làm từ da bị lột sạch từ trên mặt xuống dưới của Thái Tuế đã ch3t. À, mày đã thấy Thái Tuế rồi, đó là viên đá đen mà mày đã viết tên lên bằng m.á.u.”

Tôi nghe xong, đầu óc xoay mòng. Hồi nhỏ cha tôi cũng thường kể về các truyền thuyết dân gian được truyền miệng lại, tôi đã nghe qua về chuyện Thái Tuế. 

Truyền thuyết nói rằng Thái Tuế sống ở những nơi ô uế, cắt thịt thì sẽ sinh ra và vĩnh viễn bất tử.

Hiện nay nhiều người vẫn đồn thổi rằng Thái Tuế có thể chữa ung thư, thịt Thái Tuế ăn vào thì thế này thế nọ.

Khi thấy Thái Phúc đã chịu nói, tôi giả vờ tò mò, không còn vùng vẫy nữa, ánh mắt liếc qua chiếc giường gỗ cũ kỹ: “Ông có phải cũng đã cho Thái Tiểu Hồng mặc cái thi y Thái Tuế này. Sau đó dùng cô ấy để nuôi Thái Tuế đúng không?”

“Cô ta không thể.” Thái Phúc liếc tôi, cười ha hả khinh bỉ: “Thái Tuế thích âm, người ta thường nói nữ là âm, nam là dương. Tao với vợ đã tốn rất nhiều sức, vừa dùng m.á.u để cúng tế, lại dùng thảo dược chỉ đường, dùng xà phòng để tắm, còn quấn bằng t.h.i t.h.ể và bôi từng lớp dầu lên thi thể.”

“Kết quả là toàn mọc ra những Thái Tuế ch3t đen, vừa gặp gió là bị hỏng và chảy thành nước. Con nhỏ đó đã phá thân* nên không thể! Cả người đều biến thành cây nấm thối!” Hai mắt Thái Phúc phát sáng, nhìn chằm chằm lên những cây nấm đang dần mọc lên trên người tôi. 

Chú thích: search gg phá thân có nghĩa là chỉ người con gái đã mất trinh.

Ông ta mừng rỡ đến nỗi khuôn mặt đều sáng rực, cười khoái chí, nói: “Mày không giống nó. Tao đã hỏi rồi, ông Trần quản mày rất nghiêm khắc nên mày không có bạn trai. Mày xem cây nấm này mọc lên vừa trắng vừa tươi tốt biết bao.”

Tôi nghe xong, mắt liếc qua những gốc nấm non mềm đang lớn dần trên cánh tay, trong lòng cảm thấy nghẹn ngào.

Thái Tiểu Hồng là con gái út của họ, nghe nói là được sinh ra vào năm trước khi có lễ cúng xương m.á.u nên có nghĩa là nhỏ hơn tôi tám tuổi, còn rất trẻ?

Còn chưa lấy chồng nhưng tại sao đã phá thân rồi?

Thái Phúc thấy tôi đang nhìn ông ta, cũng tiếp tục cười lớn: “Tao còn tưởng là sinh ra được đứa con trai nhưng mà mẹ mày không thể sinh đẻ được nữa! Cha thiếu nợ thì con trai trả, nợ của mẹ thì con gái chịu.”

Ông ta nói như thể đó là điều đương nhiên, trong lòng tôi như có từng trận gió lạnh thổi qua: “Cha nên tin vào khoa học. Bác sĩ nói cha chỉ cần đổi gan thì sẽ hết bệnh.” 

Tôi liếc nhanh qua chỗ nối của khung giường gỗ. Cha tôi là thợ mộc, ba anh em chúng tôi rất thích quây quanh ông để chơi với những khúc gỗ thừa và xây dựng nhà khi còn bé.

Nhìn nhiều nên tôi biết rằng giường gỗ kiểu cũ này không giống như bây giờ dùng đinh mà là khoan lỗ và gắn vào.

Chiếc giường gỗ này quá cũ kỹ, chỗ nối đã lỏng, bên dưới còn có khe hở.

Dù tôi bị trói, nhưng nếu một bên lỏng ra thì tôi có thể kéo ra ngay lập tức.

Hiện tại, việc bảo toàn tính mạng là quan trọng nhất, tôi không dám nhìn lâu quá vì sợ Thái Phúc phát hiện.

Tôi cố gắng thuyết phục Thái Phúc: "Cha là cha của con, con không thể bỏ mặc cha được. Chỉ cần thay gan và chăm sóc tốt, cha sẽ khỏe lại..."

Nhưng chưa kịp nói hết, Thái Phúc đột ngột ném con gà đang cầm sang một bên

Nhìn tôi với ánh mắt giận dữ: "Thay gan sống được mấy năm? Thay gan xong không được uống rượu, không được ăn cái này, không được ăn cái kia. Tại sao tao phải thay gan?  Thái Tuế tốt hơn, ăn Thái Tuế có thể giúp trường sinh bất lão, không đúng…"

Đôi mắt ông ta lóe sáng khi nhìn tôi, tay vuốt ve những cây nấm đang mọc trên người tôi: "Ăn Thái Tuế thì có thể sống mãi. Thậm chí trẻ mãi không già... Đây chính là Thái Tuế."

"Nếu Thái Tuế như vậy, tại sao bị cha m.ổ x.ẻ t.h.i t.h.ể thì cũng ch3t?” Tôi nhìn chằm chằm vào ông ta, cố gắng khuyên bảo.

Tay tôi từ từ dồn lực, kéo một đầu của khung giường đang bị buộc ra ngoài: "Cha nhìn những gì mọc trên người con giống nấm kim châm hơn đúng không, chứ không phải Thái Tuế."

"Đây không phải là Thái Tuế." Thái Phúc vừa nói vừa vuốt ve những cái đầu nấm rồi chỉ vào bụng tôi đang trướng lên: "Thái Tuế thực sự nằm ở đây. Mày đã uống nước của Thái Tuế nên bên trong mày có tinh hoa của Thái Tuế, chỉ cần có đủ dinh dưỡng, nó sẽ lớn lên thành Thái Tuế."

Ông ta chỉ tay vào một cái đầu nấm: "Những thứ này chỉ là chất dinh dưỡng dành cho Thái Tuế, chúng ta cần phải chăm sóc nó."

Sau đó, ông ta chỉ tay ra ngoài và nói: "Nhìn đi, đẹp quá phải không!"

Nghe đến đây, tôi cảm thấy lạnh sống lưng.

Hóa ra từ lúc tôi bước vào nhà này, chưa uống được một miếng nước nào cả đều nằm trong kế hoạch của Thái Phúc đã được vạch sẵn. 

Tôi khát suốt đường, lên đến núi nên sẽ không thể uống m.á.u gà cùng họ và chắc chắn sẽ tìm nước uống...

Hèn chi vợ Thái Phúc từ chối uống nước tôi mang đến!

Thái Tuế thực sự là gì, đến bây giờ vẫn chưa có ai nói rõ được.

Trong đầu tôi thoáng qua hình ảnh Thái Tiểu Hồng với chất nhầy trào ra khắp cơ thể và những lời của bà lão Giang khi thấy tôi quấn mảnh vải này. Bà ta nói rằng nó sẽ cắm rễ và lột da đầu tôi.

Tôi chỉ cảm thấy như mình thực sự sắp ch3t!

“Nhìn kìa! Thái Tuế tới rồi!” Thái Phúc có vẻ như không hài lòng lắm, túm lấy cằm tôi, bắt tôi nhìn về phía cửa hầm: "Cả đời này, tao làm gì cũng không được như ý. Muốn có con trai, sinh được bao nhiêu đứa cũng không ra gì."

"Mẹ Tống Tử nói bàn thờ xương m,á,u có thể sinh ra con trai, tưởng chừng như sắp thành rồi nhưng cuối cùng lại thất bại. Tao còn bị mắc căn bệnh quái ác này, tao không tin, có Thái Tiểu Hồng thử trước rồi, đến lượt mày mà còn không thành công nữa." Gương mặt sưng, dữ tợn của Thái Phúc méo mó đến mức như muốn nứt ra.

Ông ta thì thào với tôi: "Ông Trần thì có cái gì? Chỉ biết cúi đầu làm thợ mộc nhưng ông ta sinh được con trai rồi mở cửa hàng nội thất và mua được nhà trong thành phố. Ngay cả đứa con gái mà tao bỏ đi, ông ta cũng nuôi tốt hơn Thái Tiểu Hồng. Tại sao chứ!"

Giọng ông ta đầy căm hận như là không có cách nào để xả ra hết. Ông ta nâng cằm tôi lên, dùng toàn bộ sức lực, khiến đầu tôi bị ngửa ra sau gần 90 độ.

Tôi nhìn về phía cửa hầm, chỉ thấy vợ Thái Phúc đang vung ngọn đuốc thảo dược, ánh sáng le lói, khói lửa bốc lên. Trong ánh đèn mờ ảo, có thứ gì đó lấp lánh như cát chảy theo dòng khói tràn vào trong hầm.

"Thái Tuế…" Thái Phúc giữ chặt cằm tôi, xương cổ tôi kêu lên răng rắc.

Ông ta nhìn vào dòng khói chảy như cát ấy, mất hồn nói: "Mày đã viết tên bằng m.á,u lên thi y Thái Tuế, nghĩa là mày đã nguyện được hiến tế cho Thái Tuế. Bọn tao dùng thảo dược dẫn đường, bên trong mày có tinh hoa của Thái Tuế. Khi Thái Tuế vào cơ thể mày thì sẽ dần dần hòa tan m.á.u thịt, xương cốt của mày. Mày sẽ trở thành Thái Tuế."

"Nó sẽ hút chất dinh dưỡng từ những cái nấm mọc trên cơ thể mày, lớn dần lên. Khi Thái Tuế sống lại, tao sẽ…." 

Thái Phúc nói đến đây, ông ta hưng phấn đến nỗi hít thở phì phò như một chiếc quạt gió hỏng.

Ông ta dùng lực ấn đầu tôi xuống, chiếc giường cũ kỹ kêu lên tiếng kẽo kẹt.

Tôi nhìn dòng khói lấp lánh như cát chảy từ cửa hầm sắp chạm vào đầu mình, nghĩ đến mảnh vải quấn trên đầu là một cái thi y.  Lòng tôi bắt đầu hoảng loạn.

Cùng lúc đó, Thái Phúc kéo đầu tôi về phía trước, muốn kéo dài cổ tôi để đầu tôi sớm chạm vào dòng khói đó.

Cổ tôi đau nhức, nhìn dòng khói như cát chảy xoay vòng trong không trung sắp chạm vào đầu tôi.

Nỗi sợ hãi trỗi dậy, tôi lợi dụng lực của Thái Phúc, bất ngờ di chuyển sang một bên.

Chỉ nghe "rắc" một tiếng, khung giường vốn đã lỏng lẻo ngay lập tức rơi xuống đất. Cơ thể tôi theo đó mà rơi xuống, cằm bị Thái Phúc túm chặt cũng buông ra, ông ta ngã sõng soài xuống đất.

"Thái Tuế đến đây, mau giữ cô ấy lại!" Thái Phúc vội vàng chạy đến kéo tôi.

Cả người tôi đầy những cây nấm, đau đớn và ngứa ngáy không chịu nổi nhưng tay chân bị trói, rơi xuống đất cũng không cách nào dùng tay cào xé. Tôi nhân cơ hội này dùng lực ở thắt lưng và vai, tháo rời một đầu của khung giường đang cột với tay mình.

Tôi xoay cánh tay, dùng thanh gỗ đập mạnh vào đầu Thái Phúc.

Lần này tôi dồn toàn lực, thêm vào khung giường dài rộng nữa nên khiến Thái Phúc bị đánh ngã ngay xuống đất.

Dù ông ta có mạnh đến đâu, cũng chỉ là một người bệnh. Nếu không thì sao phải để vợ ông ta đánh lén tôi từ phía sau.

Tôi hạ gục Thái Phúc, tay và cánh tay vẫn bị buộc vào khung giường nhưng ít nhất nửa thân trên có thể cử động và chạm đất để lấy đà. Tôi nhanh chóng dùng lực từ thắt lưng và chân, cố gắng tháo rời thanh gỗ đang buộc vào chân mình.

Nhưng Thái Phúc đang ý thức mơ hồ, chửi ầm lên: “Số mệnh mày là tao ban cho, tao bắt mày để nuôi Thái Tuế thì làm sao? Không có tao thì mày ở đâu ra?”

Cơ thể tôi giãy giụa, sắp thấy ông ta sắp đứng dậy, cầm khung gỗ thành giường đánh ông ta thêm một cú. 

Vậy mà ông ta như không muốn sống nữa, lao tới đè lên người tôi, không cho tôi chạy đi, cất giọng kêu to vợ ông ta: “Đánh ch3t nó, mau đánh ch3t nó. Dù sao nó đã uống tinh hoa của Thái Tuế, ch3t thì cũng t.h.i t.h.ể cũng thành Thái Tuế rồi. Mau đánh ch3t nó! Thái Tuế sẽ phải tới ngay!”

 

Loading...