Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thái Tuế - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-09-22 17:00:35
Lượt xem: 68

Hai vợ chồng Thái Phúc đang uống m.á.u gà, tôi không dám nhìn.

Bây giờ đã hơn 9 giờ tối rồi, tôi nghĩ bọn họ uống xong rồi sẽ đi về sớm một chút.

Nơi này có cảm giác âm u, trầm lắng, rất quỷ dị. 

Sau khi hai vợ chồng bọn họ uống xong một bụng đầy m.á.u gà thì bày gà và miếng thịt đã trần qua nước lên tảng đá đen, đốt nhang đèn và bắt đầu cúng bái gì đó.

Tôi thật sự khát muốn ch.ế.t, nhìn thấy trong khe đá có một dòng nước nhỏ chảy ra, nghĩ rằng chắc là có suối ở gần đây, liền men theo dòng nước mà đi tới.

Tôi thấy Thái Phúc đi lại gần, ánh mắt ông ta liếc theo dòng nước rồi nói với tôi: "Ồ, mày đi thêm một đoạn nữa là đến miệng suối rồi."

Khi nói chuyện, tôi còn thấy giữa kẽ răng ông ta còn dính m.á.u, khiến tim tôi khẽ rung lên, cảm thấy hối hận vì trước đây đã chọn cách thỏa hiệp để giữ việc học mà phải chấp nhận chuyện nhận thân đầy miễn cưỡng này.

Môi tôi khô đến mức nứt nẻ đến nỗi tôi chỉ cần nhẹ giơ tay kéo là miếng da ch.ế.t ra, đặt trong tay ngắm nghía rồi hỏi: "Sao hai người lại không uống nước?"

"Chúng tao đi không nổi nữa." Thái Phúc yếu ớt đ.ấ.m vào chân, kéo ống quần lên, ấn một cái vào bắp chân.

Ung thư gan, phù khắp người, ông ta vừa ấn nhẹ đã để lại một vết lõm sâu.

Tôi liếc nhìn dòng nước nhỏ đầy đá lăn lóc, nghĩ thầm họ đúng là không thể đi qua được: "Thôi để tôi đi lấy ít nước cho hai người uống."

Dù sao uống nước cũng đỡ hơn uống m.á.u...

Thái Phúc chỉ nhe răng cười hề hề với tôi, tiếng cười của ông ta trong khu rừng u tối vang lên như tiếng quạ kêu.

Tôi nghe mà rợn hết cả người, vội vã lần theo dòng nước nhỏ mà đi lên, chỉ đi vài bước đã thấy miệng suối.

Miệng suối cũng nằm ngay trên tảng đá đen nơi tôi vừa viết tên mình khi nãy, hay nói chính xác hơn, nó chính là tảng đá đó, chỉ là lộ ra từ một góc khác.

Dòng nước nhỏ, giống như nước được bơm ra từ ống tiêm.

Cũng hơi giống như nước rỉ ra từ một thứ gì đó bị thủng.

Tôi tò mò chạm thử vào tảng đá đen bên cạnh, vẫn mềm nhưng không lạnh lắm, sờ tay vào có cảm giác như nó còn di chuyển.

Chất liệu của nó có phần giống với miếng vải vợ Thái Phúc đưa cho tôi để quấn lên đầu.

Tôi cố tình sờ miếng vải vài cái nữa, cảm giác đúng thật là giống nhau.

Đang suy nghĩ, Thái Phúc bên kia đã khàn giọng gọi tôi: "Trần Liễu, tìm được chưa? Về thôi!"

Nghĩ đến đoạn đường núi trở về xa xôi thế nào, tôi nhìn thoáng qua dòng nước suối trong vắt, liền rửa tay trước rồi hớp vài ngụm uống.

Vị nước suối này ngọt lịm, thanh mát, còn thoảng một mùi thơm nhẹ.

Không giống nước suối, mà giống như nước ép của thứ gì đó.

Tôi uống liền mấy ngụm, khi Thái Phúc thúc giục thêm lần nữa, tôi nhìn quanh, không tìm thấy thứ gì để đựng nước, đành hái vài chiếc lá, cuộn lại, múc chút nước mang về.

Khi tôi đưa nước cho vợ Thái Phúc, bảo bà uống nhanh kẻo nước chảy hết, bà ta lại quay đầu nhìn Thái Phúc.

"Uống đi, kẻo nước chảy hết." Tôi giục bà ta.

Bà ta do dự một chút rồi đưa tay đón lấy, tôi sợ cuộn lá bị bung ra, vội nói: "Cứ uống từ tay tôi đi."

Thái Phúc đứng bên cạnh cười ha hả, lấy con gà đã bị hút cạn m.á.u, mạnh tay nhét vào khe đá đen.

Tôi đang thấy lạ thì nghe tiếng lá rách toạc, nước chảy từ tay tôi ra hết.

Vợ Thái Phúc cầm lá bị rách, mặt đầy vẻ lo sợ nhìn tôi.

"Đồ đàn bà vô phúc!" Thái Phúc lập tức lớn tiếng mắng bà ta.

Rồi ông ta quay sang cười hề hề với tôi: "Không uống được thì thôi, về thôi trước khi quá muộn."

Tôi nhìn cuộn lá rách nát trong tay, có cảm giác như vợ Thái Phúc không muốn uống nước này.

Nhưng lúc này trời đã tối đen, mặc kệ họ đang làm trò gì, sáng mai tôi sẽ rời khỏi đây.

Nghĩ vậy, tôi đeo giỏ tre lên lưng, bật đèn pin, dẫn đầu đi trước.

Nhưng khi vừa bước chân đi, cảm giác miếng vải quấn trên đầu như bị ai đó kéo chặt lại.

Theo bản năng, tôi quay đầu nhìn, thấy con gà Thái Phúc vừa nhét vào khe đá, dường như có thứ gì đó đang từ từ nuốt chửng nó...

"Có lẽ nhét không chặt, con gà sẽ rơi vào trong thôi. Chỉ là để cúng tổ tiên, đừng bận tâm." Thái Phúc nhìn theo ánh mắt tôi, vẫn cười lớn ha ha.

Nhưng tôi vừa thấy tảng đá đen đó như đang chuyển động...

Nó giống như một quả bóng bị ép xuống, hoặc tự nó co lại một chút.

Nghĩ đến chuyện nó mềm, còn hơi ấm, lại biết nuốt chửng, chẳng lẽ nó còn sống?

Hơn nữa hình như lông gà đang bị vặt ra?

Những câu chuyện dân gian rùng rợn mà ba mẹ từng kể lập tức hiện về trong đầu tôi. Đặc biệt là khi nghĩ đến vợ chồng Thái Phúc đã uống m.á.u gà, còn lập bàn thờ rắn bằng xương m.á.u nên tôi nào dám nhìn thêm, đeo giỏ tre lên lưng, bước nhanh xuống núi.

Vợ Thái Phúc vẫn còn vội vàng đưa cho tôi một nắm thuốc lá, xông quanh người tôi.

Có lẽ do tiềm năng bộc phát, lẽ ra xuống núi sẽ khó hơn, nhưng vợ chồng Thái Phúc theo sau lại đi nhanh như bay.

Khi về đến nhà, tôi không biết đã ngã bao nhiêu lần, quần áo bị móc rách tả tơi bởi những cành cây, may mà miếng vải quấn đầu vẫn chắc chắn, không rơi ra.

Về đến nhà, tôi thả giỏ tre xuống, chẳng muốn cử động nữa.

Vợ Thái Phúc nhìn có vẻ bệnh tật ốm yếu nhưng vẫn lấy miếng thịt vừa trần qua nước sôi, cắt ra, bày vào một chiếc bát cổ, mời tôi ăn.

Cổ họng tôi khô rát, chỉ muốn uống nước, miếng thịt nửa sống nửa chín, bốc lên mùi ôi thiu, chả muốn ăn tí nào. 

Vậy mà bà ta bưng chén với Thái Phúc lại dùng tay bóc trực tiếp hết miếng này đến miếng khác, ăn ngon lành.

Tôi định bảo họ đừng ăn thịt thối này nhưng khi ngẩng đầu lên, thấy vợ Thái Phúc còn l.i.ế.m dầu trên tay, tôi nghẹn lời.

Hồi nhỏ, ba mẹ tôi dù không giàu có nhưng luôn siêng năng và biết lo toan.

Ba tôi từng làm thợ mộc ở quê, sau này lên thành phố làm việc rồi mở cửa hàng nội thất của riêng mình. 

Đồ gỗ ngày càng được ưa chuộng nên từ bé tôi chưa từng chịu khổ.

Hai mươi năm trôi qua, vậy mà vợ chồng Thái Phúc ngày càng sống khổ cực!

Không nói đến chuyện không lao động, nhìn quanh nhà ông ta đầy tro bụi, không có nổi một chiếc ghế đàng hoàng, đủ biết họ không hề chăm sóc gì cho nhà cửa.

Tôi thầm nhủ, đáng thương thì cũng có chỗ đáng trách.

Nếu năm xưa họ không cố chấp sinh con trai, không hại ch.ế.t con gái, không dính vào mấy trò tà đạo thì đã không trở thành thế này.

"Tao với mẹ mày đi lấy nước, mày tắm rồi nghỉ sớm đi." Thái Phúc ăn xong, lết đôi chân sưng phù, vác đòn gánh, gọi vợ ông ta cầm đèn pin cùng đi lấy nước.

Tuy rằng tôi đã mệt không chịu nỗi nữa rồi nhưng không muốn nợ họ, vội đứng dậy: "Để tôi đi."

Dù không tắm, tôi cũng phải đun chút nước uống.

Sáng mai nhất định tôi sẽ về thành phố, dù thế nào Thái Phúc cũng phải nhập viện thay gan!

Chuyến về quê lần này, chỉ cần ông ta không gây rắc rối là được.

Thái Phúc xua tay với tôi: "Mày không biết lấy nước, cứ ngồi nghỉ đi."

Tôi đã đi đường núi cả đêm, bàn chân đã phồng rộp lên.

Cổ, tay, mắt cá chân, những chỗ lộ ra đều bị cào xước chảy m.á.u.

Thấy Thái Phúc đã vác thùng đi rồi, tôi không cố thêm nữa, ngồi xuống bậc thềm bất động.

Khi thấy bóng dáng vợ chồng Thái Phúc khuất dần, tôi chợt nhớ đến câu: "Người sắp c.h.ế.t thường nói thật lòng."

Thái Phúc bị ung thư gan, liệu có hối hận vì những việc ác đã làm không?

Có hối hận hay không khi lúc trước đã vứt vỏ đứa con gái này?

Tôi chạm tay lên đầu đang quấn mảnh vải, lòng có chút biết ơn vợ ông ta đã quấn đầu tôi lại. Nếu không thì chẳng biết bao nhiêu tóc đã bị kéo rụng rồi.

Mảnh vải ấy quấn trên đầu đã lâu, mềm mại và ấm áp, cứ như thể đang chạm vào làn da của chính mình. 

Tôi kéo hai lần mà vẫn không gỡ ra được, đang thắc mắc tại sao không thể tháo nó xuống thì bỗng nghe thấy tiếng "bộp bộp" phát ra từ phía sau nhà, làm tôi sợ hãi đến suýt nhảy dựng lên.

Tôi vội cầm điện thoại soi về hướng đó, thấy một khuôn mặt nhăn nheo, môi khô khốc từ từ ló ra từ góc tối tăm. 

Không ai khác chính là bà lão đã từng nói rằng Thái Phúc thiếu đạo đức. 

Tôi thấy bà nên thở phào nhẹ nhõm: "Bà có chuyện gì không?"

Bà ta chỉ dựa vào tường, nhìn tôi và nói: "Cô gái, chạy ngay trong đêm đi."

"Hả?" Tôi không nghe rõ lắm, bèn tiến lại gần bà lão. Dù đêm nay tôi có bỏ chạy, Thái Phúc chưa chắc đã thôi quấy rối trường học của chúng tôi hoặc có thể lại tuyên truyền trên mạng rằng cha mẹ tôi không cho phép tôi nhận họ hàng.

Dù sao tôi cũng đã cố kìm nén sự khó chịu trong lòng mà quay lại đây, giờ mà bỏ chạy thì thật thừa thãi. 

Nhưng khi tôi tiến đến gần hơn, bà lão bỗng liếc nhanh lên đầu tôi, lẩm bẩm: "Muộn rồi, muộn rồi!" 

Bà ta dùng cây gậy trong tay đập mạnh xuống đất hai lần, giọng khẩn trương: "Áo t.h.i t.h.ể Thái Tuế, Thái Phúc thật sự mất hết lương tâm rồi!"

Rồi bà ta lo lắng nhìn tôi và nói: "Cô mau tìm một con dao, theo đường của mảnh vải mà lột da đầu mình ra đi. Nhanh lên!"

Nghe thế, da đầu tôi lập tức tê dại, vội vàng lùi lại. Thấy tôi sợ hãi, bà lão cuống cuồng, đến nỗi quăng cả cây gậy, khom lưng, dựa vào tường, hấp tấp đi về phía tôi: "Đừng sợ, để tôi tìm d.a.o giúp cô lột da đầu, sẽ nhanh thôi. Nếu không làm vậy, cô sẽ mất mạng!"

Tôi còn chưa kịp hiểu rõ chuyện, không biết bà ta cố tình hù dọa tôi hay là đang nói mớ chuyện quỷ quái trong cơn mộng du giữa đêm.

Thế rồi bà lão chộp lấy cổ tay tôi và kéo tôi vào trong nhà. Tôi muốn giãy giụa, nhưng tay bà ta siết rất chặt, chỉ cần tôi giật mạnh là thân thể bà ta lại chao đảo, suýt ngã xuống đất.

Nhìn bà già tầm tám, chín mươi tuổi, răng đã rụng hết, tôi sợ bà ta ngã sẽ nguy hiểm nên vội đỡ lấy bà: "Bà có chuyện gì thì cứ từ từ nói."

"Không kịp nữa rồi!" Bà ta nhất quyết kéo tôi vào trong, miệng lẩm bẩm: "Dao đâu rồi, d.a.o đâu?" 

Bà ta không có gậy để chống nên đi đứng loạng choạng, mặt đất nhà Thái Phúc không bằng phẳng, bà suýt ngã mấy lần nhưng vẫn nắm chặt tôi không buông.

Nhìn thấy bà ta gấp gáy trong nỗi hoảng loạn, có vẻ như không phải đang cố dọa tôi. Tôi cũng liên tưởng đến những điều kỳ lạ của vợ chồng Thái Phúc, định hỏi bà cho rõ ràng.

Bà ta bất ngờ kéo mạnh tôi về phía trước, rồi rút ra con d.a.o bếp dùng để c.h.ặ.t đ.ầ.u gà từ cái rổ tre, lao thẳng về phía trán tôi: "Nhanh lên, để tôi giúp cô lột da đầu ra!"

Lưỡi d.a.o vẫn còn dính m.á.u còn dính vài sợi lông gà, nó tiến thẳng về phía tôi khiến tim tôi như ngừng đập vì sợ hãi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/thai-tue/chuong-2.html.]

Không nghĩ đến chuyện bà ta già yếu nữa, tôi vội buông tay bà ra và cắm đầu chạy ra ngoài. 

Bà lão xách d.a.o đuổi theo, vừa la lớn: "Cô đã quấn da t.h.i t.h.ể Thái Tuế, chúng nó chắc chắn sẽ còn bắt cô mặc áo t.h.i t.h.ể để biến cô thành Thái Tuế! Nhất định phải lột da ra! Lột da thì mới sống được!"

Vừa chạy ra khỏi sân nhà Thái Phúc, tôi đã thấy vợ chồng Thái Phúc đang lảo đảo gánh thùng nước trở về, đi cạnh họ còn có chàng thanh niên đầy khí phách tôi gặp ban ngày. 

Vừa thấy bà lão đang cầm con d.a.o đuổi theo tôi, thanh niên liền kêu lớn: "Bà nội!"

Nghe tiếng gọi của anh ta, bà lão hét lên: "Giang Hoài, giữ cô gái đó lại, lột da đầu cô ta, mau lên!"

Thanh niên liếc nhìn tôi, ánh mắt dừng lại trên mảnh vải quấn trên đầu tôi, có chút giật mình. 

Nhưng anh ta không quan tâm đến tôi mà chạy lại ôm chặt lấy bà lão, không nhìn tôi nữa, chỉ quay sang trừng mắt với Thái Phúc: "Sắp ch.ế.t đến nơi rồi mà còn làm điều ác, ông không sợ báo ứng sao!"

Tôi chưa kịp hiểu chuyện gì, Thái Phúc chỉ cười hề hề: "Tôi mắc căn bệnh này rồi, chẳng phải đây chính là báo ứng ngay trước mắt sao?"

Bà lão bị cháu trai ôm chặt nhưng vẫn vung d.a.o về phía tôi: "Cô gái, chạy nhanh đến bệnh viện, lột da đầu ra, nếu không nó sẽ mọc rễ! Nhanh lột da ra đi!"

"Chuyện của người khác, đừng xen vào!" Chàng trai giật lấy con d.a.o từ tay bà ta, nhìn tôi một cái, nheo mắt lại rồi mạnh mẽ kéo bà lão đi. 

Bà lão bị kéo đi xa, vẫn hét lớn về phía này: "Thái Phúc, mày chơi với áo liệm Thái Tuế, tự tìm cái ch/ế/t! Mày hại ch/ế/t từng đứa con gái của mình, đúng là táng tận lương tâm rồi!"

Đây là lần thứ hai tôi nghe đến "áo liệm Thái Tuế". Trong lòng đầy nỗi hoài nghi, tôi quay đầu nhìn Thái Phúc, tay không tự chủ được mà sờ lên mảnh vải quấn trên đầu. 

Có lẽ do được nhắc nhở, lúc này tôi cảm thấy ngứa ngáy, như thể thật sự có thứ gì đó đang mọc rễ bên trong.

Thi y Thái Tuế = Áo liệm Thái Tuế

Tôi cố sức giật mạnh, nhưng vẫn không gỡ ra được. Chỗ vợ Thái Phúc thoa dầu lên dường như đã dính chặt lại, giật mạnh một cái liền kéo theo da, đau rát vô cùng.

"Bà lão này bị bệnh, lúc nào cũng nghĩ đến chuyện lột da đầu người khác. Thế nên cháu trai của bà mới phải kéo bà đi." Thái Phúc nhặt con d.a.o lên, nói với tôi: "Mẹ mày đã mua cho mày chai nước, uống một chút đi rồi tắm rửa xong ngủ đi."

Nói rồi, bà ta rút từ trong túi ra một chai nước khoáng đưa cho tôi, rồi xách thùng nước đi về phía bếp sau nhà.

Nhưng cháu của bà lão, sao lại biết bà đến đây?

Nhớ lại ánh mắt kỳ lạ của hai bà cháu nhìn tôi ban ngày, tôi không khỏi lạnh sống lưng, cảm giác như trong làng này chẳng có ai là bình thường cả.

Bên ngoài trời đã tối đen, nhìn vào đó thôi mà tôi đã cảm thấy hoang mang. 

Lúc về, chúng tôi đi xe máy vì đường chưa trải nhựa nên xe không vào được. Giữa đêm khuya thế này mà bỏ chạy, chưa chắc tôi sẽ thoát được, chưa kể nơi này tôi không quen biết ai, nếu chạy ra ngoài mà gặp chuyện gì thì sao?

Nhìn sắc mặt Thái Phúc vàng vọt và sưng húp, tôi nhớ lại giấy xác nhận ông ấy bị ung thư gan, tôi đã nhờ người kiểm tra và hỏi thăm tại bệnh viện, đúng là ông ấy cần phải ghép gan. 

Ghép gan từ người có quan hệ huyết thống thì tỷ lệ phản ứng thải ghép sẽ ít hơn. Trong số ba người con gái của ông ta, một người đã bỏ đi, hai người kia bị ông ta dọa đến mức sợ hãi, chỉ còn tôi là có thể hiến gan.

Chú thích: Phản ứng thải ghép là biến chứng sau khi ghép gan. Ghép gan đồng loài ít bị thải ghép nặng hơn các ghép đồng loài của các tạng khác vì những lý do không rõ. Hầu hết các đợt thải ghép cấp là nhẹ và tự giới hạn, xảy ra trong 3 đến 6 tháng đầu và không ảnh hưởng đến sự sống còn của tạng ghép.

Chắc ông ta sẽ không hại tôi chứ?

Nghĩ vậy nên lòng tôi cũng trở nên yên tâm một chút. 

Nhìn chai nước mà ông ta đưa một chút, xác thật là chưa mở ra, cũng không có lỗ kim trên đó 

Trên đường trở về, tôi thật sự khát muốn xỉu, mới vừa nãy cũng sợ muốn ch/ế/t

Vặn nắp chai ra uống hai ngụm, tôi nghe tiếng Thái Phúc đang chửi ầm lên trong phòng.

Tôi sợ đến mức giật cả mình, vội chạy vào trong phòng. 

Thì thấy vợ Thái Phúc đang cầm balo của tôi, bị mắng đến co rụt cổ lại. 

Mà quần áo trong balo của tôi đang rơi đầy trên mặt đất.

Bên cạnh có một chiếc xô nước bị úp xuống, nước từ từ thấm vào quần áo nằm dưới đất. 

Thái Phúc với tay nhặt chiếc áo lót của tôi, ái ngại nói với tôi: "Bà ta muốn giúp mày, nhưng tay chân không nghe lời, thế là ướt hết cả."

Thấy tay ông ta gần chạm vào đồ lót, tôi vội vàng bước tới nhặt lên rồi lấy chiếc áo khoác dính bụi và nước để quấn lại. Vợ Thái Phúc cầm chiếc ba lô, mặt đầy khó xử nhìn tôi, môi run rẩy như muốn nói gì đó nhưng chỉ phát ra vài tiếng thở hổn hển, giống như một quả bóng sắp xì hơi.

Cãi vã với họ cũng chẳng có ý nghĩa gì. 

Tôi tức khắc hạ giọng, chỉ đành nhặt hết đống quần áo ướt sũng lên: "Không sao."

Cùng lắm thì khỏi thay nữa!

Thái Phúc lại quắc mắt mắng vợ vài câu, rồi cầm xô nước vào nhà bếp để đổ thêm nước: "Tranh thủ quần áo chưa bẩn lắm, Trần Liễu tự phơi cho khô đi, sáng mai lúc đi có khi còn mặc được."

Tôi suy nghĩ một chút, cũng chỉ đành vậy.

Khi tôi phơi quần áo xong trên thanh tre bên ngoài, rồi định tháo mảnh vải rách trên đầu xuống thì phát hiện nó vẫn dính chặt. 

Có lẽ dầu bôi chống muỗi đã kết lại thành keo, tôi nghĩ đợi lát nữa khi tắm, dùng nước nóng thấm vào rồi từ từ tháo ra. 

Nếu cố giật mạnh, có khi cả da đầu cũng bị lột theo miếng vải bố này luôn.

Sau khi phơi xong quần áo, vợ Thái Phúc bước ra, ra hiệu cho tôi biết nước đã được đun sẵn, có thể tắm được rồi. Bà ta còn đưa cho tôi một bộ quần áo, chỉ vào bà rồi lại chỉ vào tôi.

Thái Phúc cầm một miếng xà phòng to bằng nửa bàn tay, khô nứt và chẳng thể nhận ra màu sắc, đưa cho tôi: "Quần áo này là của bà ta, giặt sạch rồi, mày mặc tạm một đêm, sáng mai thay lại quần áo của mình khi đi."

Dường như ông ta biết tôi không muốn ở lại lâu, từng câu nói đều nhấn mạnh rằng tôi sẽ phải đi vào sáng hôm sau.

Vợ Thái Phúc chỉ vào bộ quần áo tôi đang mặc, đi lại hai lượt trên núi, đầy cỏ dại và những đám tro bụi, thậm chí có chỗ bị rách, không thể mặc đi ngủ được. Tuy bộ quần áo bà ta đưa đã giặt đến mức không còn nhận ra màu sắc ban đầu, nhưng ít nhất cũng sạch sẽ. 

Tôi nghĩ mặc một đêm chắc không sao nên gật đầu với bà ấy, nhận lấy bộ quần áo.

Chất liệu của bộ quần áo này khá giống với mảnh vải trên đầu tôi, sờ vào có cảm giác giống như lớp màng mỏng trên nấm dù. Có lẽ giặt nhiều lần nên đã bị sờn nên càng thấy giống hơn.

"Đây là xà phòng." Thái Phúc ngại ngùng đưa miếng xà phòng khô nứt, màu vàng mờ đục cho tôi: "Vào núi là sẽ ngứa, xà phòng này giúp trị ngứa, tắm xong sẽ không ngứa nữa."

Nói xong ông ta lại liếc nhìn đầu tôi: "Tối nay đừng gội đầu, khăn trên đầu cũng đừng tháo ra, trong nhà rơi nhiều bụi, sợ làm bẩn tóc. Sáng mai dậy tao sẽ bảo mẹ mày đun nước nóng để mày tắm gội sạch sẽ."

Hiện tại họ vẫn dùng củi để đun, lúc nãy tôi vào nhìn, nhà đầy tro bụi dày đặc. Hơn nữa nghe ông ta nói xong, tôi càng cảm thấy ngứa khắp người. 

Tôi vội nhận lấy miếng xà phòng, gật đầu với họ.

Căn nhà cổ này không có phòng tắm, họ chỉ đun hai xô nước nóng rồi đổ vào một thùng gỗ. 

Khi tôi bước vào, nước đã được đổ sẵn. 

Thái Phúc và vợ đi theo, bà vợ còn chu đáo đặt một chiếc ghế dài hai người bên cạnh thùng gỗ để tôi để xà phòng và khăn lông.

"Cái thùng gỗ đã được rửa sạch rồi, cửa sổ cũng được chắn bằng ga giường." 

Thái Phúc mặt sưng vù, xoa xoa tay, chỉ vào ấm nước nóng bên cạnh thùng: "Tao biết điều kiện nhà tao không tốt, vì vậy nhiều năm qua không dám tìm mày. Mày tắm qua loa thôi, sáng mai ăn bữa sáng rồi đi. Trong ấm có nước sôi vừa đun, nếu thấy nước lạnh thì tự pha thêm."

Khi ông ta nói, khuôn mặt gần như cúi sát xuống ngực, tôi không nhìn thấy sắc mặt. Nhưng giọng ông ta yếu ớt, dường như đã thực sự hối lỗi. Vợ ông ta kéo ông ta lại, cười khổ với tôi rồi lấy khăn bọc hai quả trứng luộc đưa cho tôi.

"Sợ mày không quen ăn đồ chúng tao nấu, ăn tạm hai quả trứng này cho đỡ đói." Thái Phúc ra hiệu cho vợ đưa trứng cho tôi, sau đó rời đi, còn chu đáo nói vợ ông ta sẽ đứng canh ngoài cửa, chốt cửa bên trong đã được sửa lại, họ còn treo rèm để tôi yên tâm tắm.

Hai quả trứng luộc đã được ngâm qua nước lạnh, cầm trên tay vừa ấm vừa dễ chịu. 

Tôi liếc nhìn căn phòng treo hai tấm ga giường, chạm vào nước trong thùng gỗ, cảm thấy có chút chua xót. 

Dù có thể thấy họ rất chu đáo, nhưng nếu không phải vì Thái Phúc mắc ung thư gan, họ có đối xử tốt với tôi như vậy không?

Ngay khi nghĩ đến đó, sự ấm áp từ hai quả trứng luộc cũng tan biến. Những cử chỉ chu đáo này chẳng qua chỉ là một thủ đoạn để đạt được mục đích mà thôi.

Thái Phúc trông có vẻ bệnh rất nặng, vậy mà vẫn đến trường tôi quấy rối, còn tạo bão mạng khiến ba mẹ tôi không thể sống yên, anh chị tôi cũng bị ảnh hưởng. 

Người như vậy, thật sự không đáng được đồng cảm.

Tôi để hai quả trứng sang một bên, cởi quần áo bẩn ra và bắt đầu tắm trong thùng gỗ.

Dù ông ta đã nói thùng gỗ đã được rửa sạch nhưng mặt trên vẫn bị phủ một lớp giống như dầu hoặc bụi bẩn nổi lên trên.

Tôi đưa tay vén lớp đó qua, từ từ chìm vào nước.

Nước ấm tràn qua những vết thương nhỏ trên người tôi, thật sự có chút đau.

Nghĩ đến chiếc khăn vẫn chưa rơi xuống, tôi lấy ít nước để thấm mép khăn rồi cởi ra.

Khi tôi đang tiếp tục làm vậy, dần dần cảm thấy cơ thể và đầu ngày càng ngứa, nghĩ rằng có lẽ do ngâm trong nước nóng, m.á.u bắt đầu lưu thông.

Tôi dứt khoát hất một ít nước lên mặt, định dùng cục xà phòng đã khô một nửa để rửa cả mảnh vải và tóc.

Vừa đưa tay ra, tôi chạm vào một bàn tay trơn lạnh băng.

Tôi giật mình run rẩy, nắm chặt cục xà phòng, không dám động đậy.

Nhưng trên bàn tay lạnh đó, có thứ gì đó từ từ bơi lại.

Cảm giác đó giống hệt như lúc nhỏ anh cả dùng lươn để dọa tôi.

Toàn thân tôi cứng đờ, từ từ quay đầu lại.

Tôi phát hiện ra cô con gái lớn của Thái Phúc, vẫn như lúc tôi chạy về nhà lần trước, đang giữ tay tôi với cục xà phòng, lắc đầu với tôi.

Bên cạnh cô ấy là một người cao hơn cô một cái đầu, nhưng trông giống như một tượng sáp đang bắt đầu tan chảy, người đó đang thổn thức nhỏ nhẹ, cũng lắc đầu với tôi.

Khi "tượng sáp" lắc đầu, chất nhầy đen nâu đang từ từ chảy xuống người đó.

Tôi nhìn chằm chằm vào "tượng sáp" và cô gái mà tôi phải gọi là "chị", toàn thân cứng đờ, mắt không dám rời khỏi họ, thậm chí không dám hét lên, sợ làm họ hoảng sợ.

Khi chất nhầy tiếp tục chảy xuống, tôi có thể lờ mờ nhận ra rằng "tượng sáp" là một người phụ nữ.

Tôi từ từ thở hổn hển, ngón tay cử động trên cục xà phòng trơn, nghĩ rằng người "chị" này cũng từng cứu tôi, chắc là không có ác ý, có lẽ chỉ muốn gặp tôi thôi. Nhưng vào lúc đó bụng của "tượng sáp" bắt đầu có cái gì đó động đậy, giống như khi tôi thổi kẹo đường quá nhanh hồi nhỏ, bên trong đường gần như muốn vỡ tung ra.

Nhưng thứ chảy ra từ người cô ấy không phải là xi-rô, cũng không phải là sáp, mà giống như có thứ gì đó còn sống, đang muốn thoát ra từ bụng của cô ấy...

Nhịp tim của tôi ngừng lại, sau đó từ từ tăng nhanh hơn, tôi cố gắng rút tay về.

Nhưng cảm giác trơn trượt trên tay càng ngày càng mạnh và con gái lớn nhà họ Thái đột nhiên há miệng, dường như muốn nói gì đó.

Nhưng khi cô ấy há miệng, lưỡi của cô ấy giống như một con rắn đã bị lột da, lao mạnh về phía tôi!

Không đúng!

Đó chính là một con rắn màu da hồng nhạt, không có mắt, đã bị lột da, miệng há ra, bốc lên mùi hôi thối của thịt thối, lao thẳng về phía tôi.

Đồng thời, vô số con rắn không da phá vỡ cơ thể của cô chị Thái, tất cả đều lao về phía tôi.

 

Loading...