Thái tử phi đột ngột qua đời - Phần 9

Cập nhật lúc: 2024-07-07 22:33:24
Lượt xem: 130

22

Chuyện Lục Trà Trà phái người đầu độc ta, căn bản không giấu được. Thái tử có thể tra ra, Hoàng Thượng hoàng hậu tự nhiên cũng có thể tra ra, còn có cả phụ thân ta!

Rốt cuộc ta đã phạm tội gì trong tám kiếp. Khi còn sống thì bị Lục Trà Trà g//iết c//hết, sau khi trọng sinh lại nhập vào thân xác nàng ta, hiện tại còn phải vì chuyện nàng ta hạ độc ta mà trả giá!

Hoàng Thượng vừa muốn giải thích cho phụ thân ta cùng 60 vạn tướng sĩ trấn giữ biên cương, lại muốn giữ lại Lục gia thân tín của mình, biện pháp tốt nhất chính là xử trảm Lục Trà Trà.

Ngài gọi phụ thân ta cùng binh sĩ đến Nam Cương cách đó 800 dặm. Lấy cổ độc nhất, đau đớn nhất tàn nhẫn nhất từ chỗ đại vu, ngài muốn Lục Trà Trà đau đớn khoảng 30 ngày.

Muốn nhìn thân thể này biến thành cổ trùng, muốn ta ngày đêm chịu đựng sâu bò trong tai, tủy não, mỗi một tấc da thịt, xương tủy gặm cắn ta đau đớn.

Ta kêu lên, ta thở dài, ta nâng chén với vầng trăng đầy u sầu...

Ta lớn tiếng mắng ông trời không có mắt, nhỏ giọng mắng Hoàng Thượng không phải là người!

Thái tử lại thay đổi. Mấy ngày trước hắn còn hận không thể bóp c//hết ta, hiện tại liều c//hết cứu giúp, nghe nói quỳ bên ngoài Ngự thư phòng một ngày một đêm, ban đêm mưa nhẹ, hắn thành công quỳ ra cảm nặng.

Sốt cao, nói nhảm.

Nghe nói lúc thì hắn gọi Phi Phi, lúc thì hắn gọi Trà Trà, lúc thì phải cùng Phi Phi sinh đồng tử đồng huyệt, lúc thì phải cùng Trà Trà cả đời một đời một đôi...

Ta thấy phiền!

Nếu hắn chung tình với ta, sao phải bận tâm tới Lục Trà Trà, hắn nóng lòng muốn chiêu cáo thiên hạ, Lục Trà Trà mới là tình yêu đích thực!

Nếu hắn chung tình với Lục Trà Trà, cần gì phải phải muốn g//iết Lục Trà Trà sau khi ta c//hết?

Trái tim ta như sắt đá.

Nghe tất cả những gì xảy ra ở Đông Cung giống như nghe một trò hề.

23

Ngày đó, nha dịch Hình bộ đến Lục gia bắt ta đi. Tể tướng và phu nhân Tể tướng luôn yêu thương Lục Trà Trà trước mặt người ngoài đều nhượng bộ, duy chỉ có Lục Tử Trần ngăn ở phía trước.

Hắn nói: Miễn là hắn ở đây, không ai có thể chạm vào một sợi lông của ta. Hắn nói: Sống thì cùng sống; C//hết thì cùng c//hết; Bị phạt thì cùng nhau chịu.

Tể tướng nói hắn hồ đồ rồi!

Ngày đó ta mới biết, Lục Trà Trà không phải là ruột thịt của Lục gia, mà là được Lục gia nhận nuôi. Phủ Tể tướng năm đó đúng là có một nữ tử, đáng tiếc chỉ sống đến ba tuổi.

Để giảm bớt nỗi đau mất nư nhi của Lục phu nhân, bọn họ mang đến một đứa bé.

Ngày đó, vì ta, Lục Tử Trần sống c//hết không nhượng bộ. Đám nha dịch không dám động đến hắn, dù sao hắn cũng là nhi tử duy nhất của tể tướng đương triều, là huynh đệ tốt nhất của Thái tử, là công tử vô song được Hoàng Thượng khen ngợi!

Ta đứng ở phía sau hắn, nhìn sống lưng thẳng tắp của hắn, nhớ tới mạch thượng hoa nở, nhớ tới phong lưu dưới ánh trăng, nhớ tới ngày đêm rượu ngon thịt tốt, nhớ tới hắn treo trên cây, vẫn giơ ngón tay cái lên với ta...

Hành động này, hắn đến tột cùng coi ta là Lục Trà Trà, hay là Phượng Phi Phi? Khoảnh khắc đó, ta vụng trộm tự hỏi: Nếu, ta nói nếu... Nếu như ta không phải Thái tử phi do Hoàng thượng chọn, nếu như ta không sinh ra ở Phủ Tướng quân, ta sẽ yêu hắn sao?

24

Thánh mệnh khó tránh. Ta và Lục Tử Trần đồng loạt vào thiên lao, nhốt trong cùng một xà lim. Hắn bị trọng thương chưa lành, mặt tái nhợt, cầm tay ta, trấn an: "Yên tâm, sẽ không có việc gì."

Ta ngoại trừ đối địch cùng luyện võ, lần đầu tiên bị người nắm tay, khó tránh khỏi không được tự nhiên, vội vàng rút tay lại, ánh mắt loạn xạ, hướng bên cạnh đi hai bước: "Ngươi cảm thấy ta giống như là người sợ hãi sao?"

“Không giống.” Thanh âm của hắn từ phía sau truyền đến, mang theo một chút ý cười, “Ngươi vĩnh viễn không chịu thua nam nhân.”

Ta giật mình, từ khi hắn kêu ra hai chữ "Phi Phi" trong đêm trăng kia, ta liền biết hắn đoán ra.

Ta "Ừ" một tiếng, nâng cằm lên: "Biết là được rồi." Hắn lại cười.

Ta không để ý đến hắn, bằng cách quan sát một vòng xà lim, lén lút chạm vào tai mình: Trời ơi, nóng quá! Khó trách vừa rồi cảm thấy giống như muốn bốc hỏa!

“Đang nhìn cái gì?” Hắn hỏi

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/thai-tu-phi-dot-ngot-qua-doi/phan-9.html.]

“Cấu trúc thiên lao." Ta trả lời.

Nếu ta vẫn là ta lúc trước, bị nhốt ở một chỗ như vậy, có thể dựa vào sức một mình chạy ra ngoài không?

“Không thể." Hắn đột nhiên mở miệng như thể biết những gì ta đang nghĩ.

Ta quay đầu nhìn hắn, chỉ thấy hắn đã xếp bằng ngồi xuống, sống lưng vẫn thẳng tắp như cũ.

"Hình bộ thiên lao, là nơi giam giữ tù nhân quan trọng nhất trong kinh thành, phòng ngự nghiêm ngặt như hoàng cung."

"Có ba tầng tường thành, mỗi một tầng đều dày bằng cửa thành, bên trong có 24 cơ quan, 8 trận pháp bình thường, còn có một đại trận, liên thông toàn bộ kinh thành phòng ngự."

"Các đội tuần tra được thay đổi cứ sau ba giờ một lần, bao gồm 88 người trong đội binh nỏ, 210 cung thủ với vô số mũi tên”

"Muốn từ nơi này trốn ra ngoài, ngoại trừ khinh công vô địch thiên hạ, còn phải tinh thông kỳ môn độn giáp."

"Nếu như là người bên ngoài muốn cướp ngục, càng thêm khó khăn."

"Đầu tiên phải có cao thủ võ lâm từ 100 người trở lên, sau đó phải tổ chức chặt chẽ đội ngũ, có người phụ khống chế quân phòng ngự, có người phụ trách phá trận, có người phụ trách phòng thủ... Toàn bộ quá trình, bất kể là ai cũng không được có chút sai lầm nào, càng không thể kinh động thủ quân của kinh thành." Giọng điệu của hắn là rất bình tĩnh.

Ta giật mình vì hắn hiểu rõ Hình bộ Thiên lao như vậy, cái này phải tìm hiểu trong bao lâu?

Hắn định cướp nhà ngục à? Lục gia tuy là đại thần, nhưng một khi có quan hệ với cướp ngục, không thể không loạn.

Phượng gia ta nếu có thể đem tội danh này cho hắn ngồi thiên lao thật, cho dù Lục gia hắn là sủng thần của Hoàng thượng, cũng sẽ lưu đày mà c//hết!

"Làm sao ngươi biết?" Ta mỉm cười nhẹ nhàng nhất.

"Ta tự mình bố trí." Hắn mỉm cười đáp lại.

Nam nhân này, rõ ràng ở trong thiên lao nhưng trên người vẫn toát ra một loại cảm giác không hề nhiễm bụi.

Lòng ta đầy thất vọng, Ta từ từ ngồi xuống.

Nam nhân này ... Chà, nam nhân này, ta thực sự đánh giá thấp hắn.

Ta nhìn hắn lần nữa

Trên đời này, quả nhiên không có tình yêu vô duyên vô cớ, đặc biệt trong hoàng thất.

Hoàng thượng sủng hắn, Thái tử coi trọng hắn, chưa bao giờ chỉ vì hắn là nhi tử của Lục Định, mà là bởi vì hắn có bản lĩnh.

"Ngươi nói cho ta những thứ này làm cái gì?" Ta hỏi.

Phòng ngự của Hình bộ hoàn toàn không đáng ngại.

"Ngươi có biết chim sẻ ve vãn bạn tình, chim trống luôn phải đem lông vũ đẹp nhất cho chim mái không?" Hắn hỏi ngược lại.

Ta hiểu nhưng giả vờ không hiểu. "Thôi duyên dáng (tác giả viết là恩令) cũng là do ta xuất."

Ai đó giống như một con công lớn đang xòe đuôi.

Ta nhướng mày. Duyên dáng? Bị phụ thân ta mắng hơn nửa năm, duyên dáng…

Ta đột nhiên muốn cười.

"Ngươi cười cái gì?" Hắn hỏi.

"Quan hệ của ta và Thái tử, ngươi hẳn là biết."

Ta là Thái tử phi, ta đã xuất giá.

"Quan trọng sao?" Hắn nhẹ nhàng hỏi ngược lại.

Không quan trọng sao? Vâng, nó không còn quan trọng nữa.

Bình luận

0 bình luận

    Loading...