Thái tử phi đột ngột qua đời - Phần 10

Cập nhật lúc: 2024-07-04 03:56:55
Lượt xem: 198

25

Phụ thân ta lao vào ngục tối cùng tâm phúc Trương Quế của mình.

Ta thấy vẻ mặt phụ thân vội vã, cho rằng người đoán được ta mượn t.h.i t.h.ể hoàn hồn nên đặc biệt đến thăm ta, không ngờ khi người mở miệng, lại hướng về phía Lục Tử Trần, hô đến tình thâm lại ý thiết: "Hiền chất!"

Cái gì?Hiền chất?! Ta thấy nó có vẻ sai sai ở đâu đó!

Sao phụ thân ta có thể gọi hắn là hiền chất? Phụ thân ta ở trong quân doanh, hễ nhắc đến phụ tử Lục gia là nghiến răng nghiến lợi, bất kể là Lục Tể tưởng hay Lục công tử? !

Hai chữ hiền chất này... Bắt đầu từ đâu? Ta nghĩ về hai trường hợp: Một là phụ thân ta bị người hồn người khác nhập, toàn quân trên dưới không có một ai phát hiện. Hai là người cha thẳng thắn của ta thực sự đã học được cách đạo đức giả, nói lời không thật lòng.

Một tiếng "Hiền chất" (cháu trai) này đúng là khiến ta hoang mang.

Lục Tử Trần vén vạt áo lên, dáng vẻ ưu nhã đứng lên, hướng phụ thân ta hành lễ: "Tử Trần đã gặp thế bá!"

Phụ thân ta tự tay nâng hắn dậy, trong mắt đều đầy yêu thương.

Ta dụi mắt, nhớ lại một lời nguyền cổ xưa.

Vị Lục Tử Trần, Lục công tử, Lục đại ca này, không phải là ca ca ruột ta thất lạc nhiều năm chứ?

Ngọn lửa bát quái bùng cháy trong lòng ta, chỉ thấy phụ thân ta phẫn nộ quay đầu, một tiếng sư tử hống xen lẫn nội lực phun ta: "Lục! Trà! Trà!"

Sắc mặt Lục Tử Trần thay đổi rất nhiều.

Ta, Ta, Ta... Ta có sợ không? Ha ha ha, hiển nhiên là không!

Ta từ nhỏ dưới loại sư tử hống này lớn lên, chẳng những miễn dịch, còn có thể đối đáp như nước chảy hống đáp trả phụ thân.

"Báo cáo tướng quân, mạt tướng!" Một tiếng này của ta, ít nhất có bốn lực thành công toàn thịnh.

Phụ thân ta hóa đá, sững sờ nhìn ta, ngoài phụ thân ta ra, tâm phúc Trương Quế Trương thúc thúc cũng hóa đá.

Vài giây sau, "Ngươi đây là làm cái gì?". Phụ thân ta hỏi.

Phụ thân ta không quen sao, tiếng gầm của ta không gợi lên hồi ức của nào người với ta sao?

"Nữ nhân này sao lại làm sao lại như vậy? Ngươi dạy sao?"

"Tử Trần không dám." Trong lúc nói chuyện, Lục Tử Trần chắn trước mặt ta, ôm quyền, không khiêm tốn cũng không hống hách.

Phụ thân ta đánh giá hắn từ trên xuống dưới, bỗng nhiên thu hồi tất cả sự thân thiết vừa rồi mà nổi giận: "Hừ, không dám?! Nếu không dám, sao có thể bảo vệ nàng ta đến thiên lao?!"

"Lấy thực lực của mình, ngươi không chỉ chống lại toàn quân, còn chống lại thế lực hoàng quyền! Phi Phi là Thái tử phi đương triều, nhưng nữ nhân này lại dám độc sát Thái tử phi!"

"Lục Tử Trần! Ngươi luôn luôn thông minh, sao lại phạm phải chuyện hồ đồ như vậy?! Nữ nhân này, hôm nay ta phải lấy mạng sống của nàng ta! Nếu ngươi nhất định phải bảo vệ nàng ta, vậy thì lấy mạng của ngươi đổi!"

Mấy chữ cuối cùng, phụ thân ta lại bắt đầu sư tử hống, mười phần mười công lực.

Ta vô thức bịt tai lại.

Lục Tử Trần không lên tiếng, cũng không có động tác gì khác, hắn vẫn ôm quyền cúi đầu, không nhúc nhích đứng trước mặt ta.

Ta thấy ốc tai của hắn có m//áu chảy ra, và sau đó theo vành tai, Một giọt, hai giọt,…

Lần đầu tiên ta thấy đau lòng, trái tim như mảnh thủy tinh cứa vào.

Phụ thân ta lớn giọng: "Ngươi từng đáp ứng bổn tướng quân, sẽ không để Phi Phi chịu một chút tủi nhục nào! Đó là những gì ngươi đã làm?!

Ta:……

Chuyện này xảy ra khi nào? Tại sao ta không biết? Ta giật mình nhìn Lục Tử Trần. Hắn thích ta, Thái tử biết, Lục Định cùng Lục phu nhân biết, Lục Trà Trà biết Nha hoàn Lục Trà Trà cũng biết... Thậm chí, ngay cả phụ thân ta ở biên cương xa xôi cũng biết! Nhưng ta không biết.

"Ngươi có phải là......?" Phụ thân ta còn chưa dứt lời, chỉ vẻ mặt phức tạp nhìn ta. Ta đoán được phụ thân muốn nói gì.

"Tử Trần chưa từng quên, cũng chưa từng thay lòng đổi ý." Lục Tử Trần c.h.é.m đinh chặt sắt, hắn vẫn không nhúc nhích, vẫn kiên trì "Nhưng xin Thế bá tha cho Trà Trà."

“Không có khả năng!". Sắc mặt phụ thân ta tái nhợt, nhìn Lục Tử Thần, giờ khắc này, thật sự giống như nhìn kẻ địch

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/thai-tu-phi-dot-ngot-qua-doi/phan-10.html.]

"Nếu người không lui, vậy thì lấy mạng đi!"

Phụ thân ta là Phượng Chỉ, nội lực của Trấn quốc đại tướng quân cao hơn Thái tử ít nhất ba bậc! Khi tay người buông xuống, gió xuyên qua ngón tay giống như một linh hồn của gió.

Trong nháy mắt, ngón tay động, tiếng gió đột nhiên nổi lên. Trong đầu ta trống rỗng, nương theo một tiếng "Phụ thân" tê tâm liệt phế, ta lao mình vào Lục Tử Trần!

26

Lục Tử Trần lại bị thương. Động tác của hắn rất nhanh, trong nháy mắt ta nhào tới trên người hắn, hắn ôm ta xoay quanh nửa vòng, chưởng phong phụ thân ta tịch thu rơi vào trên người hắn, hắn một lần nữa phun ra một ngụm m//áu tươi.

Đây đã là lần thứ hai hắn hộc m//áu trong n.g.ự.c ta, vạt áo nhuộm đầy mái đỏ, sắc mặt nhanh chóng tái nhợt, cả cơ thể suy yếu.

Ta đã lo lắng rơi nước mắt và hỏi hắn tại sao? Hắn nói: "Đừng khóc, nàng không có vấn đề gì."

Bàn tay đẫm m//áu của hắn muốn lau nước mắt cho ta. Ta nắm lấy tay hắn, áp nó vào mặt mình: "Tại sao chàng không nói?" Sao chàng không nói với phụ thân ta? Ta chính là Phi Phi?"

Lục Tử Trần nói, chuyện này, nên nói. Nếu ta không muốn nói, chàng sẽ không nói với ai. Ta nghĩ chàng ngu ngốc. Phụ thân ta sau khi hiểu được chuyện gì xảy ra, vội vàng vây quanh chúng ta

"Phi Phi, phụ thân không phải cố ý!"

"Loại mượn t.h.i t.h.ể hoàn hồn như này, con cảm thấy chỉ số thông minh của phụ thân có thể ngộ ra nhanh như vậy?"

"Ôi chao, hiền chất của ta, con thế nào? Đừng làm Phi Phi sợ! Tuy rằng vết thương có chút nặng, nhưng lấy ngươi...."

Phụ thân ta còn chưa dứt lời, Lục Tử Trần lại nôn ra một ngụm m//áu lớn!

Phụ thân ta nuốt lời xuống, chỉ nói sẽ nghĩ biện pháp cứu chúng ta ra ngoài, chuyện này chỉ cần Phượng gia không quan tâm thì sẽ không ai quan tâm.

27

Đêm đó, ta ngủ rất sâu.

Nửa đêm, xung quanh đột nhiên rất nóng, mơ hồ, ta dường như nhìn thấy ánh lửa. Lục Tử Trần ôm ta, giọng nói trầm thấp bên tai ta: "Đừng sợ."

28

Ngày hôm sau, ta nghe nói... Đêm hôm trước, Hình bộ thiên lao bốc cháy, hình như là một ngục tốt đánh đổ dầu đèn, bén vào thảm cỏ, trong nháy mắt bùng lửa lớn. Nam tử duy nhất của nhà Tể tướng, người được mệnh danh là "Công tử thế vô song" Lục Tử Trần c//hết trong đám cháy. Lục Trà Trà đầu độc Thái tử phi cũng c//hết trong đám cháy.

Ta ngồi trên xe ngựa, nhìn Lục Tử Trần sắc mặt vẫn tái nhợt, không hỏi chàng làm thế nào chúng ta có thể ra ngoài được. Hình bộ thiên lao do chàng bố trí phòng ngự, thoát khỏi chỗ c//hết có gì khó khăn?

"Đúng rồi, chúng ta sau này gọi là gì?"

"Trương Tam Lý Tứ, Hoàng Tuyền Bích Lạc, tùy nàng."

Vài ngày sau nữa, ta nghe nói... Trên triều đình ồn ào đến không thể giải thích, Tể tướng Lục Định và Đại tướng quân Phượng Chỉ chỉ trích lẫn nhau.

Lục Định một mực khẳng định phụ thân ta phái người phóng hỏa, báo thù cho nữ nhi. Phụ thân ta lập tức cắn ngược lại, nói hết thảy đều là Lục gia sắp xếp, ai biết có phải là kế ve sầu thoát xác hay không?

"Chúng ta có nên phái người báo cho bọn họ một tiếng hay không?”

Tốt xấu gì cũng phụ mẫu, vạn nhất thật sự cho rằng chúng ta đã c//hết, thì sẽ đau buồn biết bao nhiêu! Ta hơi cảm thấy tội lỗi.

"Có thể ngồi vào vị trí này, đều là lão hồ ly, không dễ dàng lừa gạt như vậy." Lục Tử Trần cười, đưa cho ta một gói hạt dẻ xào đường: "Chẳng qua, thả chúng ta đi, mọi phương diện đều đẹp."

"Vậy phụ thân ta cùng phụ thân chàng?" Ta nhớ rõ, phụ thân ta gọi hắn là hiền chất!

"À, bọn họ từ khi còn trẻ đã bắt đầu ầm ĩ, nàng chẳng lẽ không biết?" Lục Tử Trần thay ta lột hạt dẻ: "Đúng rồi, nàng định khi nào gả cho ta?"

Ta không trả lời Lục Tử Trần, chàng liền hôn ta. Trên xe ngựa, bội hoàn khua leng leng...

Lại một chặng đường mới.

"Dưới đại cục, ta và ngươi đều là quân cờ...".

(--END--)

 

 

 

 

Bình luận

0 bình luận

    Loading...