Thái tử học làm mẹ - Phần 11

Cập nhật lúc: 2024-07-07 15:23:31
Lượt xem: 1,272

11

Đôi mắt này theo dõi nhất cử nhất động của ta, ta chỉ đơn giản cùng Lục Minh Hi chèo thuyền trên hồ, theo không kịp rồi chứ gì?

Nhìn cảnh hồ, Lục Minh Hi suy nghĩ trầm ngâm, xúc động ngâm một khúc: “Nước hồ dài mênh mông, xuân đến một màu xanh.”

Ta gãi mũi thuyền hồi lâu cũng không nghĩ ra được bài thơ nào, chỉ có thể gãi đầu nói: "Không ngờ lại là màu xanh. Trong cuốn "Góa phụ ngây thơ và thư sinh thanh tú", góa phụ cũng đã cùng Hứa thư sinh đi chèo thuyền.”

Người chèo thuyền: “Tình yêu không có tiếng nói chung giống như một cồn cát, không cần gió thổi đi, chỉ cần bước vài bước là sẽ bay đi!”

Lục Minh Hi khẽ mỉm cười: “Điện hạ đọc cuốn sách này rồi?”

"Ngươi cũng đọc rồi à?"

"Ta bất tài, chỉ viết được những thứ đó thôi."

Ta phấn khích nắm lấy tay Lục Minh Hi, muốn cho hắn biết sự yêu quý của ta dành cho tác giả cuốn sách.

Người chèo thuyền: "Này, hắn chỉ là tác giả mấy cuốn sách vở vẩn thôi."

Tổ tông ơi, một người chèo thuyền như ông sao mà nói nhiều vậy?

Ta trừng mắt nhìn người chèo thuyền: “Không ai ép ông nói! Chèo thuyền của ông đi!”

Người chèo thuyền cúi đầu chèo thuyền, mái chèo đung đưa như bánh xe nóng, thuyền lắc lư dữ dội, ta gần như mất thăng bằng, Lục Minh Hi đỡ lấy ta, ta ngã đè lên người hắn: “Lục công tử, ta có hơi choáng váng.”

Người chèo thuyền trợn mắt bắt chước ta một cách kỳ lạ: "Lục công tử~ ta có hơi choáng váng ~"

Không nhịn được nữa, ta chỉ vào người lái thuyền nói với Lục Minh Hi: "Đi, tẩn cho hắn hai phát!"

Người chèo thuyền: "Công tử xin hãy lí trí."

Lục Minh Hi cau mày, tiến lên một bước, "Điện hạ không có ác ý với ngươi, nhưng ngươi lại đi quá xa..."

Lời còn chưa dứt, hắn đột nhiên dừng lại, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào khuôn mặt người chèo thuyền.

Mấy giây sau, hắn đột nhiên xoay người, đối mặt nói: "Điện hạ, ngài nói không sai, người cần lí trí hơn một chút."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/thai-tu-hoc-lam-me/phan-11.html.]

Ta: "?"

Ta nói: “Ta cũng không phải Võ Tắc Thiên, cần lý trí làm cái gì?”

Ta không hiểu tại sao thái độ của Lục Minh Hi đối với ta lại thay đổi 180 độ sau khi nhìn thấy người chèo thuyền.

Từ lúc rời đi đến nay, ta thậm chí còn chưa nắm được tay Lục Minh Hi, bị Diệp Lâm Lang bám theo, bị người bán kẹo hồ lô chế nhạo, thậm chí đến cả người chèo thuyền miệng lưỡi cũng độc địa như vậy, ta và Lục Minh Hi thực sự không hợp sao?

Ta kéo tay áo Lục Minh Hi ngồi xuống, cố gắng lợi dụng cơn choáng váng vừa rồi, viện cớ tựa vào vai hắn, đột nhiên ta nghe thấy một giọng nói lạnh lùng từ phía trước truyền đến: “Nam nhân không biết tự trọng, thì giống như bắp cải trắng vậy.”

Lục Minh Hi lập tức ngồi thẳng dậy, không cho ta cơ hội lợi dụng hắn.

Ta đang định chạm vào tay Lục Minh Hi thì người lái đò liền nói: “Nam nhân không biết chú ý chừng mực, ra ngoài da dẻ sẽ bị thối rữa”.

Lục Minh Hi lập tức khoanh tay lại, giống như nam nhân nhà lành bị ta ép phải phá bỏ quy tắc.

Hôm nay ta nhất định phải nắm được tay hắn! Ngay trên thuyền, ta tiến, hắn lùi, có mà chạy đằng trời.

Không hay không biết đã đuổi tới mũi thuyền, giây tiếp theo ta nắm được tay Lục Minh Hi, người lái thuyền liền trở nên lo lắng: “Giữ gìn nam đức, trách nhiệm mỗi người!”

Sau đó Lục Minh Hi bị mái chèo đẩy rớt xuống hồ.

Theo quán tính, ta suýt rơi xuống hồ, vội vàng chộp lấy không khí, vội vàng tóm lấy phía trước người chèo thuyền. “Toạt” một tiếng, y phục của người chèo thuyền bị ta xé làm đôi, ta ngã xuống boong tàu, kinh ngạc nhìn lên tám cái túi trên y phục của người chèo thuyền.

Không phải ta nói chứ, sao tám cái túi này nhìn quen thế?

Ngay cả vị trí, kích thước và chất liệu vải cũng giống hệt nhau.

Lục Minh Hi cuối cùng cũng bò ra khỏi hồ, nhìn thấy tám cái túi, hắn ta lại nhảy lại xuống hồ một cái “Bùm”.

Lại nhìn vẻ mặt bất an của người lái đò, đây không phải là ông lão bán kẹo hồ lô vừa nãy sao...

Không đúng, đây rõ ràng là tên khốn Hách Liên Ngọc.

Trong tay vẫn cầm mảnh giẻ rách, ta tức giận nói: “Hách Liên Ngọc, ngài chơi ta à?”

Hách Liên Ngọc muốn giải thích, lại không biết mở miệng như thế nào, cuối cùng chỉ có thể yếu ớt nói: "Ngươi biết mà, từ nhỏ mẫu hậu ta đã bỏ ta mà đi..."

Bình luận

1 bình luận

Loading...