Thái tử gia Quảng Đông là đầu bếp, không phải phật tử - Phần 8

Cập nhật lúc: 2024-07-05 00:04:12
Lượt xem: 742

16

 

Thành thật mà nói, nhìn biểu tình nghẹn cứng của Thẩm Việt, tôi cảm thấy rất là sảng khoái. Nhưng dù sao anh ta cũng là thái tử gia. Mặc dù tôi cảm thấy anh ta là một tên ngốc có bộ não chậm phát triển nhưng dù sao, anh ta cũng vẫn là ông chủ của tôi.

 

Ngày hôm sau vừa vào công ty, cấp trên liền báo cho tôi biết:

 

“Tiểu Thịnh à, cô đã được điều đến phòng thư ký rồi.”

 

Cả người tôi như muốn đứng không vững. Ở trường đại học, tôi theo học chuyên ngành phân tích kinh doanh, cho nên mới được bộ phận phát triển chiến lược của Thẩm thị nhận vào.

 

Bây giờ lại để tôi làm công việc hành chính, quả thật có chút không hợp lý, tôi không có kinh nghiệm chút nào cả.

 

Cuối cùng tôi tự động viên bản thân một lúc, tự an ủi rằng thực ra tôi có thể học thêm được rất nhiều điều khi làm thư ký.

 

Kết quả lúc đến phòng Tổng giám đốc báo cáo, Thẩm Việt đeo kính gọng vàng, mỉm cười với tôi.

 

“Thịnh Gia Bảo, cô thật sự rất thú vị. Sau này cô hãy làm trợ lý sinh hoạt của tôi đi.”

 

Vậy tôi phải làm gì mỗi ngày? Giúp Thẩm Việt đặt chỗ ở nhà hàng cao cấp. Mua quà tặng cho các bạn gái. Còn có lúc cần thiết, giúp anh ta xuống lầu mua đồ dùng kế hoạch hóa gia đình.

 

Người tiền nhiệm của tôi thậm chí còn gửi cho tôi một tờ danh sách, bên trong ghi chép rõ ràng sở thích của từng người bạn gái của Thẩm Việt như thế nào.

 

Các cô ấy yêu thích loại túi nào? Quần áo, giày, mũ cỡ bao nhiêu? Thậm chí ở phương diện đó... thích mùi vị gì.

 

Cuối cùng, sau hai ngày làm công việc đó, tôi không thể chịu đựng được nữa.

 

Bởi vì sinh nhật của Thịnh Thanh Vũ cũng sắp đến rồi. Thẩm Việt nhờ tôi thiết kế một bữa tiệc bất ngờ cho cô ta, còn liệt kê một danh sách, yêu cầu tôi đi mua rất nhiều...... đạo cụ lộn xộn.

 

Tôi nhìn chiếc xe đẩy hàng chứa đầy đồ bẩn thỉu của mình và cảm thấy hơi choáng váng. Tôi theo học bốn năm đại học, vì cái gì?

 

Vì vậy tôi nghiến răng, lao vào văn phòng của Thẩm Việt.

 

Anh ta mỉm cười rạng rỡ và rót cho tôi một ly cà phê.

 

"Gia Bảo, công việc không vui sao?"

 

Chậc, đúng là vừa ăn cướp vừa la làng.

 

Tôi gật đầu, ném cho anh ta một quả bom.

 

"Thật ra Tổng giám đốc Thẩm, tôi chính là chị của Thịnh Thanh Vũ."

 

"Ngài để tôi quay lại công việc cũ thì sao? Tôi đoán, ngài cũng không muốn em gái tôi biết, ngài có cùng lúc ba cô bạn gái đâu nhỉ?"

 

Tôi dừng lại, cùng Thẩm Việt nhìn nhau chằm chằm.

 

17

 

Kết quả anh ta bật cười ra tiếng, giọng điệu kiêu ngạo đến khó chịu.

 

"Gia Bảo, cô nghĩ em gái cô không biết sao?”

 

“Chỉ cần tôi đối xử với cô ấy đủ tốt, cô ấy sẽ không ngu ngốc như vậy mà gây rắc rối với tôi đâu.”

 

Một cảm giác bất lực dâng lên trong lòng tôi, hệt như một tên thái giám mò mẫm đi dạo thanh lâu.

 

Tôi vốn định uy h.i.ế.p Thẩm Việt xong, sau đó sẽ để Thịnh Thanh Vũ giả vờ chia tay một cách tự nhiên. Thế nhưng cô ta lại biết đến sự tồn tại cùng lúc của cả ba người bạn gái?

Tôi nhất thời không hiểu, hào quang của Thái tử gia lại lớn như vậy sao? Có thể khiến cô ta từ bỏ bằng đấy năm học mà về nước, cam tâm tình nguyện làm bạn gái chia sẻ như thế này?

 

Đầu tôi kêu ong ong.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/thai-tu-gia-quang-dong-la-dau-bep-khong-phai-phat-tu/phan-8.html.]

 

Sau đó Thẩm Việt bước tới chỗ tôi và xoa đầu tôi bằng đôi bàn tay bẩn thỉu của anh ta.

 

"Hay là Gia Bảo, cô đang ghen phải không? Nếu cô đồng ý làm bạn gái tôi, tôi có thể cân nhắc chia tay Thịnh Thanh Vũ.”

 

Tôi nổi da gà rồi.

 

Sau đó trong đầu tôi hiện lên khuôn mặt của Thẩm Kính.

 

"Thưa ngài, tôi có bạn trai rồi."

 

“À, vậy thì bây giờ cô chia tay với anh ta là được rồi.”

 

Thẩm Việt liếc nhìn chiếc vòng tay ngọc lục bảo trên cổ tay tôi rồi cười khẩy một tiếng.

 

Đó là món quà sinh nhật mà Thẩm Kính tặng tôi. Mặc dù nó chỉ đến từ chợ A ở Nam Thành. Mặc dù nó không có giá trị như ngọc lục bảo thực sự. Nhưng khoảnh khắc Thẩm Kính đeo vòng tay vào tay tôi, ánh mắt anh ấy sáng như sao.

 

Hôm đó, anh ấy đỏ mặt nói với tôi: "Gia Bảo, sinh nhật vui vẻ.”

 

Hiện tại, Thẩm Việt lại trắng mặt mà cười nhạo tôi.

 

"Gia Bảo, cô có biết chiếc vòng tay này trị giá bao nhiêu không?”

 

Tám triệu…đô - la.

 

"Bạn trai nhỏ của cô tặng món quà này, không biết có tới 800 tệ không?"

 

Thật xấu hổ phải thú nhận nhưng trong nháy mắt đó, tôi thật sự tức giận đến đỏ mắt, nghiến răng nghiến lợi mắng lại:

 

“Không phải việc của anh!”

 

Cuộc trò chuyện ngày hôm đó, kết thúc bằng lời đe dọa của Thẩm Việt. Anh ta trả lại lá đơn từ chức của tôi, còn nói với tôi rằng nếu anh ta muốn, anh ta có thể khiến tôi không thể tìm được công việc thứ hai ở Nam Thành.

……

Mùa thu ở Nam Thành tới rất đột ngột.

 

Đêm đó, tôi ngồi bên bờ sông hứng gió lạnh, lợi dụng bóng đêm len lén lau nước mắt.

 

Vì thế lời mời trò chuyện video của Thẩm Kính bị tôi chuyển thành cuộc gọi âm thanh. Sau đó tôi nói dối là không cẩn thận ấn nhầm.

 

May mà đầu dây bên phía anh ấy có chút ồn ào, nghe không rõ giọng mũi tôi khóc nghẹt bao nhiêu.

 

"Gia Bảo, có lẽ phải vài ngày nữa tôi mới về được. Em có ăn cơm tử tế không đấy?”

 

Tôi gật đầu vào khoảng không, rồi mới nhớ ra rằng anh ấy không thể nhìn thấy gì cả, vội nói:

 

“Có.”

 

Thật ra tôi lại nói dối.

 

Thẩm Việt thường xuyên sai tôi buổi sáng đi tới phía đông thành phố, buổi trưa thì đi tới phía tây, cả ngày nếu không phải bôn ba trên đường, thì là nghe điện thoại sai vặt của anh ta.

 

Tôi chỉ có thể vừa chịu đựng, vừa đi đến cửa hàng tiện lợi tùy tiện chọn bừa một nắm cơm lót dạ. Sau đó mở album ảnh trên điện thoại ra, xem lại những món ăn ngon Thẩm Kính từng nấu cho tôi ăn.

 

Nếu anh ấy biết mỗi ngày tôi đều ăn những thứ này, hẳn là sẽ rất tức giận.

 

Tôi thật sự rất nhớ Thẩm Kính. Anh ấy và Thẩm Việt, ngoại trừ giới tính, không có một điểm tương đồng nào.

 

Nhưng càng nghĩ về anh ấy, tôi lại càng cần phải nhẫn nại.

 

Dù sao nếu tôi thật sự từ chức khỏi Thẩm thị, rời khỏi Nam Thành thì tôi và Thẩm Kính, sẽ không còn tương lai nữa.

Bình luận

1 bình luận

Loading...