Thái tử gia Quảng Đông là đầu bếp, không phải phật tử - Phần 3

Cập nhật lúc: 2024-07-04 22:57:35
Lượt xem: 902

6

 

Trong những ngày Thẩm Kính học làm đầu bếp, tôi cũng không nhàn rỗi. Rất nhanh tôi đã tìm được một công việc ở Tập đoàn Thẩm thị.

 

Người phỏng vấn rất coi trọng bằng cấp của tôi. Mà tôi lại vừa ý mức lương tháng mà họ trả cho mình. Vì thế, đôi bên đều cảm thấy hài lòng. Tôi bắt đầu bán mình làm trâu làm ngựa cho Tập đoàn Thẩm thị.

 

Vào ngày nhậm chức, đồng nghiệp đã phổ cập cho tôi bí mật về gia tộc giàu có Thẩm thị. Thì ra nhà nào cũng có một cuốn kinh khó niệm.

 

Thái tử gia nhà họ Thẩm, thế mà lại là một phật tử trong sáng và không có ham muốn. Anh ta không bao giờ tham gia vào công việc kinh doanh của gia đình, cũng không bao giờ tham dự các bữa tiệc khác nhau chốn quý tộc, càng tránh xa chuyện cũ nơi trần thế, gần như cắt đứt mọi quan hệ với gia đình.

 

Thậm chí nửa năm trước, Tổng giám đốc Thẩm bị tai nạn ô tô phải nhập viện nhưng vị thái tử gia này cũng không hề tới bệnh viện thăm lấy một lần.

 

“Anh ta cũng thật tuyệt tình đúng không Gia Bảo?”

 

Tôi uống trà thảo dược buổi sáng Thẩm Kính bảo tôi mang theo, gật gật đầu.

 

Lần trước tôi phàn nàn trà đắng khó uống. Lần này anh ấy thay đổi phương thuốc bằng mía, vừa mát vừa ngọt ngào. Thẩm Kính quả thật là một người hết sức chu đáo và tốt bụng!

 

Sau đó đồng nghiệp lại tiếp tục buôn chuyện với tôi, nói rằng Tổng giám đốc Thẩm hôn mê từ nửa năm trước đến nay chưa tỉnh. Cũng may chồng bà ấy là Giám đốc Trần, là một người đàn ông tốt không bỏ rơi vợ.

 

Ông vừa giúp bà lo lắng, xử lý công việc của công ty, vừa thuyết phục con trai trở về tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình. Cuối cùng gần đây, vị phật tử Quảng Đông này rốt cục cũng buông tràng hạt trong tay xuống, quyết định quay về tiếp nhận sản nghiệp của công ty, bất đắc dĩ trở thành Tổng giám đốc tiếp theo của Thẩm thị.

 

Buổi tối, khi tôi kể cho Thẩm Kính nghe những chuyện bát quái này, vẻ mặt anh ấy có chút cứng ngắc. Anh ấy cười mà như không cười, giống như đang đi chợ mua thức ăn cho gà.

 

“Thịnh Gia Bảo, ăn cơm trước đi.”

 

Thẩm Kính nhét một miếng thịt lợn đen nướng vào miệng tôi. Miếng thịt mỡ nạc đan xen, ngọt thơm mà không hề ngấy. Nó ngon đến mức hai mắt tôi sáng lên, trong nháy mắt đã quên mất câu chuyện về Thái tử gia Quảng Đông.

 

Dù sao, so với vị phật tử Quảng Đông ở chân trời xa xôi nào đó thì đầu bếp Quảng Đông trước mặt này, mới thật sự là người sống cùng tôi.

 

Hơn nữa anh ấy còn có thể làm món xáo gà rất ngon.

 

Cá hầm.

 

Sườn heo hấp bột.

 

Bắp cải cuộn thịt.

 

……

 

Không. Tôi không thể kể tên món ăn trong đầu được nữa.

 

Tôi ở trong đêm tối, có chút tuyệt vọng nuốt nước bọt.

 

7

 

Ngày tháng trôi qua. Tôi nhanh chóng quen với cuộc sống ở Nam Thành. Đôi khi tôi thậm chí còn không thể nhớ được mình thực sự đến từ Giang Thành.

 

Suy cho cùng, không một ai trong gia đình đó nhớ tôi thích ăn gì. Ví dụ như tôi không ăn rau thơm nhưng mẹ kế lại thích rau thơm nhất. Bà ta luôn nhắc đầu bếp trong nhà phải thêm mấy chiếc lá xanh kia vào tất cả các món ăn. Có vẻ như bữa cơm nào mà tôi ăn thêm hai miếng, đều sẽ làm cho bà ta khó chịu đến nửa ngày.

 

Còn Thẩm Kính thì khác. Thấy món ăn nào tôi gắp ít hơn hai miếng, anh ấy sẽ nhướng mày hỏi: “Không thích ăn sao?”

 

“Không thích lắm.”

 

Lần sau anh ấy dứt khoát không nấu lại món đó nữa. Dần dần, dạ dày của tôi bị Thẩm Kính nuông chiều đến phát hư. Những gì xuất hiện trên bàn ăn đều là những món tôi yêu thích.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/thai-tu-gia-quang-dong-la-dau-bep-khong-phai-phat-tu/phan-3.html.]

Nhưng đúng lúc tôi nghĩ mình có thể nói lời tạm biệt với quá khứ thì ở dưới lầu công ty Thẩm thị, tôi vô tình gặp mặt em gái mình.

 

Thịnh Thanh Vũ.

 

……

 

Đúng vậy.

 

Thịnh Thanh Vũ là em gái khác cha khác mẹ của tôi. Tôi mới là con gái ruột duy nhất của bố tôi, nhưng có vẻ ông ấy thật sự rất yêu mẹ kế.

 

Nhà người ta đều là, đứng trước tình yêu của cha mẹ, con cái có vẻ có chút dư thừa. Nhà chúng tôi thì trước mặt một nhà ba người này, tôi mới là người dư thừa.

 

Giống như năm lớp 12, khi tôi nói muốn ra nước ngoài du học, bố tôi bật dậy ném đũa xuống.

 

"Thịnh Gia Bảo, con không phải không biết, việc làm ăn trong nhà đang không được thuận lợi!"

 

Cuối cùng tôi đã học đại học ở quê nhà. Điều đó cũng không quan trọng.

 

Nhưng chuyện xảy ra là hai năm sau, Thịnh Thanh Vũ đang học năm cuối trung học. Người mẹ kế ngày nào cũng khóc vì bảng điểm rối tính rối mù của cô ta. Vì thế bố tôi đau lòng vung tay lên, tốn không ít tiền, đưa Thịnh Thanh Vũ đi Mỹ học.

 

Ông ấy còn nói với tôi: “Gia Bảo, con là chị gái, nhường cho em gái cũng là việc nên làm.”

 

Ồ.

 

Vậy thì tại sao tôi không thể giao việc gả cho ông già gần đất xa trời kia cho Thịnh Thanh Vũ? Bố tôi, chính là một người có tiêu chuẩn kép nổi tiếng ở Trung Hoa.

 

……

 

Có điều, hiện tại chính là thời điểm khai giảng năm học mới. Vì sao Thịnh Thanh Vũ lại xuất hiện ở Nam thành mà không có ai đi cùng?

 

Trong tay cô ta cầm ly cà phê 198. Trên người mặc một bộ đồ thơm tho, lưng đeo một cái túi LV rất cao quý

 

Trong khi tôi mặc một chiếc quần ống rộng thùng thình, áo phông trắng và đeo kính. Bình giữ nhiệt trong tay là nước đường buổi sáng Thẩm Kính nấu cho tôi. Trên cổ tay đeo túi xách thành phố Nam Thành, là túi giữ nhiệt của một tiệm trà sữa nào đó.

 

Toàn thân rất giản dị.

 

Thịnh Thanh Vũ từ trước đến nay luôn chán ghét tôi, đắc ý hét lên: “Thịnh Gia Bảo, sao chị lại lăn lộn thành như thế này? Ăn mặc như vậy, bố có nhìn thấy chị cũng không dám nhận là con gái mình!"

 

Tôi thờ ơ ngoáy ngoáy lỗ tai. Rốt cuộc phải nói thế nào đây?

 

Đến Nam Thành ba tháng nay, tôi đã đắm chìm trong bầu không khí thoải mái ở nơi này. Người Nam Thành lấy sự tiện dụng và thoải mái làm nguyên tắc của mọi việc, không để ý đến những tiểu tiết vô dụng kia.

 

Tôi và đồng nghiệp chỉ thi nhau xem ai ăn mặc tiện dụng nhất chứ hiếm khi so sánh ai ăn mặc đắt tiền hơn. Dù sao công ty trả lương cho tôi, cũng không phải là trả chi phí lắp ráp. Mà toàn thân mặc đầy đồ xa xỉ, đắt tiền cũng sẽ không khiến tôi làm việc hiệu quả hơn.

 

Tôi hắng giọng và thay đổi chủ đề: "Không phải cô phải đi học sao, sao lại ở đây?"

 

Thịnh Thanh Vũ thờ ơ trợn trắng mắt: “Cái chuyên ngành rách nát đó ai muốn học thì học. Dù sao tôi cũng không học tiếp nữa.”

 

"Cô bỏ học rồi à?" Tôi có chút kinh ngạc.

 

Mặc dù Thịnh Thanh Vũ không thích chuyên ngành máy tính của mình nhưng cô ta đã học đến năm thứ tư rồi, chẳng nhẽ nói không học là không học?

 

“Đúng vậy" Trên mặt cô ta lộ ra một nụ cười thần bí “Dù sao...”

 

Thịnh Thanh Vũ chìa cho tôi xem chiếc nhẫn kim cương trên tay cô ta.

 

“Lần này tôi về nước là để kết hôn nha. Đối tượng vẫn là...Thái tử gia Quảng Đông.”

Bình luận

1 bình luận

Loading...