Thái tử gia Quảng Đông là đầu bếp, không phải phật tử - Phần 15

Cập nhật lúc: 2024-07-05 00:18:00
Lượt xem: 385

24

 

Ra khỏi đồn cảnh sát, trên đường về nhà, giữa tôi và Thẩm Kính, bỗng nhiên có chút bối rối.

 

Người đàn ông bên cạnh này, còn được tính là bạn trai của tôi không? Tôi có thật sự hiểu rõ anh ấy không?

 

Ánh mắt Thẩm Kính lóe lên, tìm một đề tài: "Gia Bảo, em có tin được không, cái chỗ rách nát tồi tàn kia thế mà dám thu của anh mười tê tiền phí đậu xe?"

 

Kết quả là sự im lặng.

 

Tôi quay đầu lại nhìn những cái va li xếp đầy phía sau xe. Nếu tôi nhớ không nhầm, hình như trong này có một trăm triệu tiền mặt phải không?

 

Cảnh sát nói cho tôi biết, kế hoạch ban đầu của bọn họ là dùng tiền để chuộc tôi ra rồi mọi chuyện tính sau. Thẩm Kính cũng đã sớm chuẩn bị tư tưởng rằng có số tiền này sẽ không lấy lại được.

 

Thế nhưng sao bây giờ, anh ấy còn kêu ca với tôi về mười tệ phí đậu xe này?

 

Người trước mặt dường như cũng nhận ra điểm vô lý nên ngại ngùng sờ sờ chóp mũi.

 

Sau đó xe dừng ở ven đường, đầu ngón tay Thẩm Kính nắm c.h.ặ.t t.a.y lái trở nên trắng bệch: "Gia Bảo, em biết hết rồi đúng không? Anh cũng không phải là cố ý... muốn giấu em.”

 

Anh ấy nói, không phải anh ấy cố ý giả nghèo. Chỉ là khi còn nhỏ Nam Thành có chút loạn, anh ấy từng có một lần bị bắt cóc. Kể từ đó, gia đình đã quen với việc giữ thái độ khiêm tốn.

 

Đầu tiên, họ chuyển từ biệt thự Giang Cảnh ở trung tâm thành phố đến nhà cũ của nhà họ Thẩm ở khu thành cổ. Sau đó lại khóa cất chiếc xe Maybach ở trong gara (vâng, chính là chiếc mà Thịnh Thanh Vũ ngồi). Mỗi ngày để cho tài xế lái chiếc xe Lexus bụi bặm ra ngoài đưa đón.

 

Về phần túi xách hay giày dép cao cấp, người nhà họ Thẩm gia vốn không hứng thú lắm. Hoặc là chuyên chọn mua những sản phẩm không có thương hiệu, hoặc đơn giản là tìm nhà thiết kế đặt làm riêng.

 

Thậm chí có một đoạn thời gian, dì Thẩm còn mê mẩn với những mẫu quần áo vải lanh do một thợ thủ công cắt may. Giá chỗ quen biết là 99 tệ một bộ, có lúc dì ấy mua một lúc 20 bộ, mỗi ngày thay đổi một bộ một màu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/thai-tu-gia-quang-dong-la-dau-bep-khong-phai-phat-tu/phan-15.html.]

 

Tóm lại, tất cả người một nhà bọn họ chân chính ở ẩn.

 

 

Những điều này, tôi đều có thể hiểu được. Dù gì tôi cũng cảm thấy, những chiếc túi bằng da cá sấu mà mẹ kế mua về kia cũng rất vô dụng.

 

Tôi thà bỏ tiền ra ăn thêm vài lần món da cá trộn còn hơn.

 

"Nhưng tại sao anh lại không nói gì cả..."

 

Chẳng lẽ đúng như Trần Việt nói, Thẩm Kính đang đề phòng tôi sao?

 

Cả một đêm không ngủ, đầu óc tôi loạn hết cả lên. Đối với tôi, có một chút khó khăn để duy trì vẻ mặt tử tế.

 

Sắc mặt Thẩm Kính cứng đờ, "Gia Bảo, em còn nhớ mình đã từng nói gì không...? Em từng nói ghét nhất những người có tiền.”

 

"Anh sợ nếu anh thú thật với em, em sẽ không cần anh nữa. Nên anh muốn thú nhận mọi thứ thật từ từ.”

 

Tôi nhớ tới việc Thẩm Kính đột nhiên được thăng chức tăng lương, còn có những khoản tiền đền bù từ trên trời rơi xuống kia nữa. Hình như anh ấy thật sự không muốn giấu tôi...

 

Chẳng lẽ mọi việc như thế này là bởi vì do tôi sao...?

 

Vài sợi tóc rối bù rơi xuống trên tấm lưng vốn luôn gọn gàng của Thẩm Kinh. Trên khuôn mặt anh tuấn kia lộ ra vài phần ấm ức, thậm chí có chút cẩn thận từng li từng tí.

 

"Gia Bảo, đừng chia tay với anh, được không?”

 

"Anh cũng không giàu lắm đâu. Em đừng ghét bỏ anh.”

Bình luận

1 bình luận

Loading...