Thái tử gia Quảng Đông là đầu bếp, không phải phật tử - Phần 14

Cập nhật lúc: 2024-07-04 23:49:59
Lượt xem: 302

23

 

Thẩm Kính trước mặt tôi mặc một bộ âu phục thẳng tắp. Mái tóc anh ấy tỉ mỉ chải ngược ra phía sau. Ánh mắt lạnh lùng như muốn g..iết người.

 

Trong giây lát, hình ảnh đó xa lạ đến mức làm tôi có chút hoảng hốt.

 

"Trần Việt, tiền ở trên xe. Anh thả cô ấy ra ngay bây giờ, tôi hứa sẽ không động đến anh."

 

Nhưng Trần Việt lại mỉm cười: "Tao sẽ đưa cô ấy đi cùng. Nếu không làm sao tao biết được, mày sẽ không trả đũa tao nửa đường?"

 

Không có thợ đào vàng nào cũng có thể đào được vàng thần thánh nguyên chất như vậy.

 

Kết quả Thẩm Kính không chút do dự lên tiếng: "Tôi thay thế cô ấy.”

 

Ngay lập tức tôi ngẩng đầu nhìn Thẩm Kính. Anh ấy đang nói... vớ vẩn cái gì vậy?

 

Thẩm Kính bình tĩnh khuyên nhủ Trần Việt: "Tôi đáng giá hơn Thịnh Gia Bảo nhiều, đúng không? Anh dẫn tôi đi, còn có thể tiếp tục đòi tiền nhà họ Thẩm đúng không?”

 

Trần Việt cúi đầu nghịch dao, rõ ràng là đang do dự. Dù sao tôi sức khỏe yếu hơn, không dễ dàng phản kháng. Thẩm Kính thì đáng giá hơn nhiều, nhưng so về hình thể mà nói, cũng nguy hiểm hơn nhiều.

 

Cuối cùng Trần Việt cười khẩy: “Tao từ chối. Thẩm Kính, mày nguyện đổi chính mình lấy cô ấy. Nhưng tại sao tao lại cảm thấy Thịnh Gia Bảo cũng rất đáng giá chứ?"

 

Sắc mặt Thẩm Kính trong nháy mắt đen lại.

 

Trần Việt có chút kiêu ngạo đặt con d.a.o lên bàn, chuẩn bị xách ba lô bỏ chạy. Dù sao khoảng cách giữa anh ta và Thẩm Kính còn cách nhau rất xa, mà tôi lại bị trói trên ghế, không thể động đậy.

 

Trong lúc nhất thời, việc Trần Việt muốn dẫn theo tôi rời khỏi chỗ này, dường như đã thành kết cục đã định.

 

Tuy nhiên, sự im lặng này vẫn bị phá vỡ. Không ai biết tôi đã thoát khỏi sợi dây trói như thế nào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/thai-tu-gia-quang-dong-la-dau-bep-khong-phai-phat-tu/phan-14.html.]

 

Đợi đến khi Trần Việt còn đang dương dương đắc ý nhận ra tôi đã đứng lên được thì tôi đã nhấc chiếc ghế bành kim loại bên dưới lên, dùng sức nện lên người anh ta.

 

“Mẹ kiếp.”

 

Trần Việt đau đớn mắng to.

 

Trong lúc anh ta ngã nằm xuống đất, tôi đã nhanh chân chạy về phía Thẩm Kính.

 

Cùng lúc đó, cảnh sát phá cửa sổ mà vào, ngơ ngác đứng nhìn cảnh tượng trong nhà xưởng.

 

Hả?

……

 

Sau đó khi lấy lời khai, bọn họ hỏi tôi: "Làm sao cô thoát được khỏi sợi dây thừng?"

 

Tôi có chút đỏ mặt thú nhận: “Sợi dây thừng kia, thực ra..chính là đạo cụ nhỏ Trần Việt từng bảo tôi mua. Để đảm bảo an toàn, nhà thiết kế đã để lại một cái khuy trên dây thừng. Vì vậy, những người bị trói, có thể ở một góc độ tinh tế nào đó tự thoát ra được.”

 

Hoặc cũng có thể nói may mắn là, Trần Việt là tên ngu xuẩn không chịu đọc giới thiệu sản phẩm. Còn tôi lại bị anh ta ép phải tìm hiểu nên trong một thời gian ngắn, tôi từ người mới bắt đầu trở nên thành thạo trong lĩnh vực này.

 

……

 

Sau đó Thẩm Kính lại hỏi tôi, nửa ngày không ăn cơm, rốt cuộc lấy đâu ra sức lực, có thể nâng cái ghế nặng như vậy lên.

 

Tôi đã nghĩ về điều đó.

 

“Bởi vì em nhìn thấy, Trần Việt ăn hết phần mì nạm bò mà em mua.”

 

Thậm chí không để lại cho tôi một miếng nào. Lúc đó lòng tôi tràn đầy giận dữ, cả người tràn đầy sức lực nhiều hơn cả lúc ăn mười lon rau chân vịt.

Bình luận

1 bình luận

Loading...