Chạm để tắt
Chạm để tắt

Tế Thê - Chương 9

Cập nhật lúc: 2024-08-09 14:24:29
Lượt xem: 128

Tôi sẽ lấy dùng cáp sạc điện thoại, sau đó vào nhà tắm tắm rửa trang điểm rồi hẹn lũ bạn đi ăn tối để rũ bỏ hết những điều lạ lùng này.

 

Tôi ngâm nga một chút rồi mở cửa, hành lang bên ngoài tối như đường hầm.

 

Nó thậm chí còn không sáng!

 

Tôi đột ngột quay đầu lại và căn phòng lập tức trở nên tối tăm.

 

Đúng lúc đó, một lực mạnh tóm lấy cổ tay tôi.

 

Chính là chiếc vòng ngọc đó!

 

Cô ấy muốn chiếc vòng ngọc đó!

 

Không để ý đến vết thương trên tay, tôi tháo chiếc vòng ngọc ra và ném ra ngoài cửa.

 

Chiếc vòng ngọc không hề bị gãy, rơi xuống đất, lăn vào bóng tối.

 

Tôi vội vàng bò xuống gầm giường.

 

Và điện thoại đã bật được.

 

Pin vẫn còn đủ và thời gian vẫn dừng ở bốn giờ rưỡi.

 

Lãnh Phàm thậm chí còn không rời khỏi phòng phát sóng trực tiếp.

 

“Xong rồi, xong rồi, cô ấy đã mở cửa!”

 

“Lãnh Phàm, tôi phải làm sao đây?”

Trà Sữa Tiên Sinh

 

“Cô phải tìm ra trận pháp và phá vỡ nó.”

 

Trận pháp Xuyên Tâm? Nhưng hoàn toàn không có gì cả!

 

Trong cơn hoảng loạn, tôi nghe thấy tiếng đinh cào vào tường và tiếng vật nặng bị kéo lê.

 

Âm thanh ngày càng gần hơn.

 

Tôi nghe thấy tiếng xào xạc trong tủ và dưới bàn trang điểm.

 

Đột nhiên, giọng nói dừng lại bên giường và lại bước đi tiếp tục

 

Tôi thả lỏng người một chút thì đột nhiên có một bàn tay nắm chặt lấy mắt cá chân tôi.

 

Cô ấy định lôi tôi ra khỏi gầm giường!

 

Cơn đau từ mắt cá chân lan đến khiến bắp chân tôi nhức nhối như sắp bị nghiền nát.

 

Tôi bám chặt vào chân giường, cũng không dám quay đầu lại nhìn chân mình.

 

"Cứu tôi với!"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/te-the/chuong-9.html.]

Ai có thể đến và cứu tôi không?

 

Hoảng hồn, tôi ngước mắt nhìn lên nhưng toàn thân cảm thấy lạnh buốt.

 

Tôi với cô ấy đang mặt đối mặt với nhau.

 

Một khuôn mặt không có đường nét áp sát vào tôi.

 

Nhưng...không phải là cô ấy.

 

Đây ...là khuôn mặt của tôi.

 

Ngũ qun trên khuôn mặt, bàn tay và bàn chân của tôi đều bị đóng kín bằng đinh.

 

Những chiếc đuôi đinh nhìn chằm chằm vào tôi như chín cái hố đen.

 

...chính là bức ảnh này!

 

Không phải dưới nệm mà là giấu dưới gầm giường!

 

Tôi không quan tâm đến bất cứ điều gì khác, tôi dùng móng tay mạnh đến mức tôi thậm chí không cảm thấy đau khi móng tay bị bật ra.

 

Mỗi lần rút một chiếc ra, tôi cảm thấy như sức lực ở chân mình lỏng ra một chút.

 

Cho đến khi bức ảnh rơi xuống và cơn đau ở chân tôi biến mất.

 

Tôi vẫn không dám cử động.

 

Tôi e rằng đây cũng là giả.

 

Tôi vẫn không thể tin được khi nghe thấy tiếng khóa cửa ở tầng dưới và tiếng bước chân lao lên lầu.

 

Cho đến khi một đôi bàn tay ấm áp nắm lấy tay tôi.

 

"Mọi chuyện ổn rồi."

 

Lãnh Phảm đã đến.

 

Chân tôi có cảm giác đau rát, nhìn xuống thì thấy hai dấu tay nhỏ màu đen.

 

Bên ngoài mặt trời hơi xuyên qua mây.

 

Tôi ngơ ngác nằm trên giường hồi lâu, không cầm được nước mắt.

 

“Đừng sợ.” Lãnh Phàm cau mày, “Tôi sẽ gọi người tới.”

 

Tôi cứ tưởng anh ta sẽ dẫn đến một nhóm bạn Đạo giáo hoặc đồng môn có khả năng bất tử hay đạo pháp cao thâm.

 

Tôi hồi hộp chờ đợi một trận chiến sắp diễn ra.

 

Không ngờ anh ta lại nhấc điện thoại lên, gật đầu cúi đầu có phần lúng túng:

 

“Dạ chú cảnh sát, số 100 đường Tiên Thông. Đúng, bị tình nghi cố ý g.i.ế.c người, nhục mạ người khác, có các hoạt động mê tín thời phong kiến.”

Loading...