Chạm để tắt
Chạm để tắt

Tế Thê - Chương 8

Cập nhật lúc: 2024-08-09 14:24:07
Lượt xem: 74

“Không có ảnh thật phải không?”

 

“Người giàu có khác. Hãy nhìn chiếc giường gỗ chạm khắc kiểu Trung Quốc kìa. Nó thật to và trang nhã.”

 

Tấm nệm đã được chuyển đến một góc.

 

Tôi đẩy mạnh.

 

Phía dưới hoàn toàn trống không.

 

Chẳng có gì cả, chỉ là một tấm ván giường bình thường.

 

“Uầy, Lãnh Phạm đoán sai rồi à.”

Trà Sữa Tiên Sinh

 

“Vốn chả có gì kỳ quái ở đây nên anh đừng nói nhảm nữa.”

 

"Kỳ quái... Nếu không có trận pháp, sao lại không thể ra ngoài được." Lãnh Phàm cũng có chút bối rối.

 

Vì lý do nào đó, tôi đột nhiên cảm thấy một cảm giác lạnh lẽo phía sau mình.

 

Tôi nghe thấy tiếng gõ cửa.

 

"Cô không được mở cửa!" Lãnh Phàm cau mày.

 

Tiếng gõ cửa chậm rãi vang vọng khắp hành lang.

 

Giống như “nó” biết có người ở bên trong.

 

“Cô trốn trước đi và nhớ phải thức đến sáng! Bây giờ tôi sẽ đến chỗ cô.

 

“Hãy nhớ rằng, dù ai gõ cửa cũng không được mở!”

 

"Chúng ta phải đợi đến bình minh!"

 

Nhà của chúng tôi là một biệt thự kiểu Trung Quốc có phòng ngủ nhỏ, bởi vì Giang Nguyên tin rằng phòng ngủ nhỏ có thể hấp thụ nhiều năng lượng.

 

Nơi duy nhất để trốn là tủ quần áo và gầm giường.

 

“Tôi đề nghị trốn trong tủ quần áo.”

 

“Tôi đề nghị trốn dưới gầm giường.”

 

Tôi vô thức trốn vào tủ.

 

Bây giờ là một giờ sáng, còn khoảng bốn giờ nữa là bình minh.

 

Tiếng gõ cửa vẫn chưa có ý định dừng lại.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/te-the/chuong-8.html.]

Tôi không dám lên tiếng, nhìn chằm chằm vào cánh cửa qua khe cửa tủ.

 

Không biết qua bao lâu, tiếng gõ cửa đột nhiên dừng lại.

 

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

 

Sau đó tôi nghe thấy tiếng móng tay cào vào cửa, âm thanh đó như đang gãi đầu tôi khiến da đầu tôi tê dại.

 

May mắn thay, âm thanh dần dần hạ xuống, như thể “nó” đã bỏ cuộc sau khi phát hiện ra mình không thể mở được cửa.

 

Nửa giờ sau, bên ngoài không có chút động tĩnh nào, chỉ có tiếng châu chấu xào xạc quét qua cửa sổ.

 

Tôi nghe thấy tiếng giày cao gót và tiếng người nói chuyện ở tầng dưới.

 

"Tiểu Chí, là ta đây, con có ở đó không?"

 

Đó là giọng của bà Lý.

 

"Sao không bật đèn lên? Nơi này đáng sợ quá”.

 

Đó phải bà Lý không?

 

Trong tiềm thức tôi muốn đi ra ngoài và trả lời bà ấy.

 

Nhưng có điều gì đó không đúng lắm.

 

Sau khi cánh cửa tầng dưới mở ra vừa, nó đã tự động đóng lại.

 

Nếu là bà Lý, tiếng điều khiển cửa không thể nào nhỏ đến mức tôi đã không nghe thấy.

 

Khi tôi chưa kịp trả lời thì giọng nói đó đột nhiên biến mất.

 

Giống như một hòn đá chìm xuống đáy hồ, trong phòng không có âm thanh nào ngoại trừ tiếng gió.

 

Thời gian trôi qua từng chút một nhưng điện thoại lại hết pin.

 

Tôi nhìn thời gian trước khi điện thoại tắt nguồn, bây giờ đã là bốn giờ rưỡi.

 

Còn khoảng nửa tiếng nữa là bình minh.

 

Chỉ cần chờ thêm nửa giờ nữa thôi.

 

Người ta thường nói, buồn ngủ nhất là vào sáng sớm, tôi rúc vào tủ đếm thời gian, cảm giác như đã hai giờ trôi qua.

 

Khi đang chống chọi lại cơn buồn ngủ, tôi thấy căn phòng sáng lên.

 

Bên ngoài bầu trời đã hừng sáng, phía xa có thể nhìn thấy ánh sáng ban mai xuyên qua kẽ lá.

 

Đã an toàn rồi, tôi thở phào nhẹ nhõm và bước ra khỏi tủ.

Loading...