Tàng Đao - Chương 4-6

Cập nhật lúc: 2024-07-01 18:39:49
Lượt xem: 37

4.

 

Từ sau khi thế tử Bùi Tông - người được dày công bồi dưỡng bỏ mạng ngoài ý muốn thì đã rất lâu rồi Bùi thị không tổ chức một bữa tiệc lớn nào cả. Lần này thì khác, Bùi quốc công đang tổ chức tiệc đại thọ, nếu không có sắp xếp gì thì không hợp lý chút nào.

 

Bùi thị cũng cần một bữa tiệc hoành tráng và xa hoa để trấn áp những kẻ có ý đồ đang rục rịch ngóc đầu dậy từ trong bóng tối tránh cho bọn họ thực sự cho rằng Bùi thị đang trên bờ vực sụp đổ, đã là bữa ăn trên đĩa của họ.

 

Vì vậy vào buổi đại thọ của Bùi quốc công, cục diện có thể làm to tới thế nào thì làm to tới thế nấy, những người có quan hệ không quá gần gũi trước đây cũng đều được mời đến dự tiệc.

 

Tôn phủ cũng nằm trong số đó.

 

Tôn Tam thiếu gia đưa Tôn phu nhân và người mới tới là "Ngô di nương" cũng tức là ta đến dự tiệc mừng thọ của Bùi quốc công.

 

Tiệc mừng thọ tổ chức được một nửa có người ngoài cổng thông báo Bùi quý phi đã tới.

 

Nhóm người ra cổng nghênh tiếp Bùi quý phi. Hầu hết sự chú ý của bọn họ đều tập trung vào vị quý phi xinh đẹp và duyên dáng, nhưng điều đầu tiên ta chú ý đến là người mặc đồ đen đứng bên phải Bùi quý phi.

 

Trên cổ tay áo hắn ta có hình con rắn uốn lượn.

 

Thủ lĩnh của Phúc Xà, Kiều Khôn.

 

Là thủ lĩnh của Phúc Xà, kẻ chuyên ẩn mình trong bóng tối và xử lý những vấn đề không thể đưa ra ánh sáng cho hoàng đế, một khi hắn ta xuất hiện giữa thanh thiên bạch nhật, đồng nghĩa với một nguy cơ cực lớn.

 

Điều ta không bao giờ ngờ tới là chính Tôn phu nhân đã ra tay. Từ khóe mắt, ta thoáng thấy ánh sáng lạnh lẽo trên mép lòng bàn tay của người phụ nữ đứng cạnh mình, ta giành trước một bước mà bẻ gãy cổ tay nàng ta và điểm huyệt đạo của người này ấy trước khi nàng ta kịp kêu lên đau đớn.

 

Trong chốc lát, người phụ nữ ngã xuống. Sau khi lặng lẽ nâng nàng ta lên, ta tiến lên quan sát động tĩnh sau đó nhìn qua Tôn Tam thiếu gia làm động tác tay ra hiệu. Người này chú ý tới động tĩnh bèn nhìn sang sau đó hơi di chuyển để che đi Tôn phu nhân đang hôn mê.

 

Sự khởi đầu của một tai họa đã được diệt trừ trong lặng lẽ, nương theo sự di chuyển chậm rãi của đám đông, ta và Tôn Tam thiếu ở hai bên trái phải dìu đỡ Tôn phu nhân lui lại phía sau đám đông rồi từ từ rẽ vào một gian phòng dưới sự che chắn của đám người.

 

Hắn ta giao Tôn phu nhân cho Bùi Tông đã tới tiếp ứng từ trước, sắc mặt hắn nặng nề thậm chí còn có chút khẩn trương: "Công chúa, có lẽ người đã bị lộ."

 

Tôn phu nhân là nội gián do Phúc Xà sắp xếp, vốn muốn nhân dịp mừng thọ của Bùi quốc công sai Tôn phu nhân ra tay ám sát, Kiều Khôn có thể mượn danh nghĩa truy bắt sát thủ để bao vây toàn bộ Bùi phủ.

 

Đến thời điểm đó họ sẽ ngẫu nhiên "phát hiện" ra điều gì đó tại Bùi phủ, cho dù dùng ngón chân suy nghĩ cũng có thể biết rằng Bùi thị sẽ vì điều này mà rơi vào tình huống nguy hiểm hơn bao giờ hết.

 

Mọi chuyện không thể đoán trước được.

 

Cứ phải để người phụ trách chính là Tôn phu nhân, rồi phải tình cờ để nàng ta đứng cạnh ta, tình cờ ta lại là công chúa tiền triều mà Phúc Xà đào xới thật sâu để tìm ra.

 

5.

 

Kiều Khôn hành động nhanh hơn ta nghĩ rất nhiều.

 

Tôn Tam thiếu gia rất hào phóng với thê thiếp, mỗi mùa đều bỏ ra một khoản tiền để cho đám thê thiếp mua sắm xiêm y mới.

 

Ta vui vẻ đi theo vài tỷ muội đến Hồng Y các mà họ yêu thích nhất để chuẩn bị chọn cho mình một số xấp vải có màu sắc đẹp.

 

Tú nương chịu trách nhiệm đón ta tươi cười rạng rỡ và nói: "Khách nhân, sao ngài không lên lầu xem thử? Có một vài xấp vải rất hợp với ngài.”

 

Khi ta lên lầu đã có người đợi sẵn, ta cũng không mấy ngạc nhiên.

 

Kiều Khôn có lông mày thon dài, nụ cười vô cùng nham hiểm khiến người ta nổi da gà giống như bị rắn trườn qua da: "Công chúa, cuối cùng chúng ta cũng gặp mặt rồi."

 

Ta ngồi xuống đối diện ông ta: "Thanh đao của lão đầu nhà ta đâu?”

 

Kiều Khôn nhàn nhã nhấp một ngụm trà thơm rồi nói: "Không biết công chúa có thể lấy cái gì ra trao đổi."

 

Ta nói: "Hoặc ta sẽ thẳng tay g.i.ế.c ngươi là có thể lấy lại thanh đao.”

 

Giây tiếp theo ta bất ngờ nhảy lên nắm vào cổ Kiều Khôn. Nhưng có gì không ổn, mọi chuyện diễn ra quá suôn sẻ. Kiều Khôn có thể g.i.ế.c c.h.ế.t lão đầu nhà ta nên thực lực của ông ta khẳng định còn hơn thế nữa.

 

Vẻ mặt của ông ta không giống một người sắp c.h.ế.t phải phụ thuộc vào người khác, ông ta dùng ánh mắt ra hiệu cho ta buông tay.

 

Ta do dự một lúc rồi từ từ buông tay ra và lùi về một khoảng cách an toàn.

 

Kiều Khôn vỗ tay tỏ ý khen ngợi thân thủ của ta: "Công chúa quả không hổ là đệ tử bế môn của người đó, chẳng trách kẻ này thà c.h.ế.t cũng không chịu nói cho ta tung tích của công chúa."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tang-dao/chuong-4-6.html.]

 

Ta nheo mắt lại, càng nhìn người trước mặt càng ngứa răng, ta rất muốn bẻ gãy cổ kẻ này để ngăn lại nụ cười đáng ghét khiến người ta căm hận đang treo trên mặt ông ta.

 

Ông ta đã g.i.ế.c cha nương thân sinh và g.i.ế.c lão đầu của ta, bây giờ lại không hề có chút hối hận như thể người ông ta g.i.ế.c chẳng qua chỉ là hai, ba con kiến.

 

Sở dĩ phục thù là để thấy được sự tội lỗi và sự hối hận của mục tiêu trả thù. Nếu đối phương đến c.h.ế.t cũng không có hề gì vậy ý nghĩa của việc báo thù sẽ giảm đi một nửa.

 

Có vẻ như việc trực tiếp g.i.ế.c Kiều Khôn sẽ là cái kết quá dễ dàng đối với ông ta.

 

Kiều Khôn giơ lên ​​một miếng bánh ngọt tinh xảo lên nói: "Công chúa cảm thấy vì sao Bùi gia muốn tìm người?"

 

"Tất cả những gì họ muốn chẳng qua là công chúa và thanh đao của người.”

 

6.

 

Ta có một chút bất ngờ.

 

Theo kịch bản mà ta đã từng nghe trước đây khi theo lão đầu xuống núi và những câu chuyện xưa mà lão đầu kể cho ta nghe thì ta nghĩ rằng nhà họ Bùi đến tìm ta là để dùng danh nghĩa của ta bắt đầu một cuộc chiến chính nghĩa.

 

Coi như là có lý do chính đáng để khởi binh, có thể khiến dân chúng phục.

 

Nhưng lời nói của Kiều Khôn đã nhắc nhở ta, cho dù ta có trở thành cái tên chính nghĩa trong cuộc chiến của nhà họ Bùi vậy sau khi thắng trận thì Bùi gia sẽ sắp xếp cho ta như thế nào?

 

Bùi phi có một hoàng tử dưới gối, đây không chỉ là huyết mạch của hoàng thất mà còn là người thừa tự chân chính và cao quý nhất của Bùi gia.

 

Nhìn thấy ta đang trầm ngâm, Kiều Khôn cười nhẹ nói: "Binh mã chưa động nhưng lương thảo trên hết. Công chúa, đánh trận cần có tiền.”

 

Chuyện đó có liên quan gì đến đao của ta?

 

Ông ta giải thích sự bối rối của ta: "Trong thanh đao của công chúa có một tấm bản đồ và điểm đến được đánh dấu trên đó chứa một loạt bảo tàng do tiên hoàng để lại. Trong thời gian tiên hoàng tại vị đã xảy ra những rắc rối bên trong và bên ngoài vậy nên tiên hoàng vì bản thân và gia tộc đã để lại một lối thoát, đáng tiếc người lại không thể bảo toàn tính mạng như mong muốn.”

 

"Thứ Bùi gia muốn chính là những bảo tàng kia."

 

"Để mở những kho báu đó cần có công chúa và thanh đao của người làm chìa khóa.”

 

"Cho nên Bùi Tông lựa chọn giả c.h.ế.t và bí mật tìm kiếm công chúa. Nhưng ta đoán hắn ta vẫn chưa nói cho người biết mục đích thực sự của Bùi gia phải không?"

 

Kiều Khôn cẩn thận quan sát ta, cố gắng tìm kiếm sự do dự trên mặt ta.

 

Ông ta muốn ta tức giận vì sự che giấu của Bùi Tông.

 

Nhưng ta không như vậy.

 

Bùi gia muốn đoạt được thứ gì ở chỗ ta hay Bùi Tông đã giấu ta điều gì đều không quan trọng.

 

Mục tiêu của ta là Kiều Khôn và thanh đao của lão đầu nhà ta.

 

Ta chỉ muốn g.i.ế.c Kiều Khôn và lấy lại thanh đao nên những thứ khác ta không quan tâm đến.

 

"Nói xong chưa?” Ta hỏi: "Chỉ vậy thôi à?”

 

Bàn tay của ta đã bắt đầu tụ lực và ta thầm ước tính, dự đoán góc độ và sức mạnh để hạ thủ.

 

Phải chắc chắn một chưởng đánh trúng.

 

Kiều Khôn phất phất tay áo thản nhiên nói: "Tiêu Mạn có một đứa con trai.”

 

Đồng tử của ta co lại.

 

Kiều Khôn nói: "Có lẽ chính Tiêu Mạn cũng không biết. Mấy năm trước, Tiêu Mạn có một hồng nhan tri kỷ vô cùng ân ái. Sau đó, Tiêu Mạn rời bỏ nàng ta rồi nhận lời ủy thác của bằng hữu dẫn theo công chúa ẩn cư trong núi. Người phụ nữ đó đã sinh cho Tiêu Mạn một cậu con trai sau đó gả cho một thân nhân ở quê. Người đó rất yêu thương đứa bé này, coi nó như con ruột của mình.”

 

"Công chúa, đứa trẻ đó khác với người, hắn không có một người cha tốt dạy mình võ công cũng không có thiên phú xuất chúng như người đâu công chúa."

 

"Hắn ta là một người bình thường đến độ không gì bình thường hơn. Mà mạng sống của kẻ này lại đang nằm trong tay ta."

 

"Công chúa.” Cuối cùng Phúc Xà cũng xé bỏ chiếc mặt nạ nho nhã mà để lộ răng nanh: "Người sẽ làm như thế nào?”

Bình luận

0 bình luận

    Loading...