Chạm để tắt
Chạm để tắt

TÂN NƯƠNG XUNG HỈ - 12

Cập nhật lúc: 2024-09-12 11:24:06
Lượt xem: 3,153

Ta cúi đầu uống trà, lắng nghe những lời bàn tán khắp nơi. Gần giờ Mão, bỗng bên ngoài có tiếng bước chân hỗn loạn vang lên. Ta đặt chén trà xuống rồi bước ra ngoài. Chân vừa qua ngưỡng cửa, một làn gió lạnh chợt ập tới cổ ta.

 

Ta cúi đầu nhìn con d.a.o kề vào cổ, rồi ngẩng lên nhìn người đối diện đang cầm dao. Ta không nhận ra hắn, nhưng hắn mặc bộ áo bào tím của cấm quân Vũ Lâm vệ.

 

Ta bước lùi lại, lùi thêm vài bước…

 

Phía sau ta, tiếng la hét kinh hãi của các mệnh phụ vang lên, xen lẫn với tiếng quát tháo của hoàng hậu.

 

"Đứng yên đó, ai dám nhúc nhích, lưỡi d.a.o này không phân biệt ngươi là nương nương hay phu nhân."

 

Không ai dám động đậy, cửa điện bị đóng lại từ bên ngoài.

 

"Đó là cấm quân Vũ Lâm vệ, họ định làm gì?"

 

"Trương đại nhân, ngươi nghĩ cách trốn ra cửa sau mà báo tin cho hoàng thượng, nói rằng trong cung có biến loạn."

 

Mọi người xôn xao bàn tán. Trương đại nhân nghe lệnh hoàng hậu mà lẻn ra cửa sau, nhưng chưa đầy một chén trà sau, đầu của ông ta bị ném trở lại từ bên ngoài.

 

"Nếu có ai dám hành động thiếu suy nghĩ nữa, kết cục sẽ như vậy." 

 

Cung Khôn Ninh rộng lớn, trong chốc lát im lặng đến nỗi có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

 

13

 

Sau sự im lặng c.h.ế.t chóc, chỉ còn lại tiếng nức nở. Hoàng hậu ngồi trên ghế với khuôn mặt tái nhợt, Lương phi cũng không còn vẻ kiêu ngạo trước đó, đôi tay run rẩy cầm chén trà, nước trà không ngừng tràn ra ngoài.

 

"Có phải Tề vương đang làm phản không!" Ai đó thì thầm.

 

"Tiêu Lăng Bình!" Lương phi đập chén trà xuống, hét lớn, "Nàng dám tạo phản! Đúng là gan to bằng trời!"

 

Tiêu Lăng Bình là tên tự của Thục phi, còn Tề vương là con trai của Thục phi.

 

Có người đẩy tẩu tẩu của Thục phi ra, Tiêu phu nhân sợ đến ngồi bệt xuống đất, chỉ biết lắp bắp rằng bà không biết gì.

 

"Hiện giờ quan trọng nhất là sự an nguy của Hoàng thượng." Ninh vương phi đứng dậy, bắt đầu chỉ huy mọi người, "Bọn họ giam giữ chúng ta ở đây là để uy h.i.ế.p triều đình, nên người gặp nguy hiểm nhất lúc này không phải là chúng ta, mà là Hoàng thượng và hai vị hoàng tử."

 

"Vương phi quả không hổ danh nữ trung Gia Cát, một lời đã nói toạc vấn đề trọng yếu." Có người khen ngợi.

 

"Nhưng giờ phải làm sao? Chúng ta cần phải báo tin cho Hoàng thượng ngay lập tức."

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
🍊 Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.

Ninh vương phi đi qua đi lại trong điện, tất cả mọi người im lặng chờ đợi nàng nghĩ ra kế sách.

 

Bất ngờ, ánh mắt nàng hướng về phía ta: "Hôm nay Tướng quân Tiêu Đình Hòa đang ở bên cạnh Hoàng thượng, chi bằng để nhị phu nhân Tiêu phủ đi báo tin."

 

Mọi người đều nhìn về phía ta, có người hỏi nàng làm sao để đi ra ngoài.

 

"Ta có cách đưa nhị phu nhân Tiêu phủ ra ngoài, chỉ cần nàng dám."

 

"Giang sơn xã tắc, sinh mệnh của chúng ta đều dựa vào đây. Dù nàng có không muốn cũng phải dám." Một người nói.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tan-nuong-xung-hi/12.html.]

 

Cả đám người bắt đầu xì xào bàn tán.

 

Ta đặt chén trà xuống, nhìn về phía Ninh vương phi: "Ta không muốn đi, Ninh vương phi tự đi thì tốt hơn."

 

"Nàng là người thích hợp nhất, nếu người khác đi, Tiêu tướng quân sẽ không tin." Ninh vương phi nói.

 

"Nhưng ta vẫn không đi."

 

"Tại sao?" Ninh vương phi cau mày, "Chuyện liên quan đến mạng sống của tất cả chúng ta, sao nàng có thể trốn tránh trách nhiệm?"

 

"Ngươi lại đây, ta sẽ nói cho ngươi biết lý do." Ta vẫy tay gọi Ninh vương phi.

 

Ninh vương phi bước đến gần, ta thì thầm vào tai nàng: "Ta là người nhát gan sợ phiền phức, ham sống sợ chết, ngươi không nên đùa giỡn với mạng sống của ta."

 

Ninh vương phi sững người.

 

Ta nhấc ấm trà trên bàn và đập mạnh vào đầu nàng. Nàng khựng lại, thân người loạng choạng rồi ngã xuống đất.

 

Nhân lúc mọi người còn đang sững sờ, ta nhanh chóng kéo nàng vào góc tường, dùng mảnh vỡ của bình trà kề vào cổ nàng.

 

Lần này, đám đông còn hỗn loạn hơn cả khi Vũ Lâm vệ xông vào.

 

"Tống Thanh Ương, ngươi phát điên gì vậy?"

 

"Người đâu, bắt con đàn bà điên này lại!"

 

Đám người lao về phía ta, ta ngồi trong góc, tay siết chặt cổ Ninh vương phi.

 

Tiêu lão phu nhân quát lớn: "Tống Thanh Ương, ngươi có nghĩ đến hậu quả không? Mau thả Ninh vương phi ra!"

 

"Ai muốn sống thì im miệng!" Ta nói.

 

"Tống Thanh Ương, ngươi định làm gì?" Hoàng hậu gạt đám đông sang một bên, đứng trước mặt ta, hỏi.

 

"Ta không định làm gì cả, chỉ muốn sống thôi." Ta nhìn Hoàng hậu.

 

"Ngươi có biết quan hệ giữa Tiêu Đình Hòa và Ninh vương không?" Hoàng hậu nghiến răng nói, "Ngươi đang đẩy hắn vào chỗ c.h.ế.t không đường lui!"

 

Tiêu lão phu nhân tức giận đến mức đứng không vững, mắng: "Đồ đàn bà ngu xuẩn!"

 

"Chuyện của Tiêu tướng quân không liên quan đến ta, nhưng các người muốn lấy mạng ta thì không được!" 

 

Mặt Hoàng hậu biến sắc.

 

Mọi người cũng đều kinh ngạc, Lương phi bước tới hỏi: "Nhị phu nhân Tiêu phủ, ngươi có ý gì?"

 

Ta nhìn Hoàng hậu: "Cái gọi là Tề vương mưu phản, thực chất kẻ đứng sau không phải là ai khác ngoài Hoàng hậu, Ninh vương và Ninh vương phi."

 

Loading...