Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tái Sinh Vào Ngày Thảm Án Diệt Môn - Phân 11 - Hết

Cập nhật lúc: 2024-10-03 17:08:39
Lượt xem: 72

17

Bố đưa mọi người đến vào lúc rạng sáng.

Có cả công an và bác sĩ, tôi nghe tiếng bố và mở cửa, họ ùa vào.

Thì ra nước lũ thượng nguồn đã cuốn trôi đường nên bố không bắt được xe, phải đi bộ từng bước một đến thị trấn.

Rồi đưa người về, nên thời gian bị trễ.

Bà nội đã đỡ đẻ cho chị hai, là một bé trai mập mạp, mẹ tròn con vuông.

[Truyện được dịch và biên tập bởi team Qi Qi, chỉ đăng tại tài khoản Me Qi Qi. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.♥️♥️]

Công an đã đưa ba kẻ m.á.u me đầm đìa kia đi, còn nói sẽ thưởng cho gia đình chúng tôi ba vạn tệ.

Căn nhà được coi là hiện trường vụ án, không thể ở được nữa, cả nhà đều được đưa đến thị trấn.

Anh hai đi cùng chị hai đến bệnh viện, chúng tôi được sắp xếp ở nhà khách.

Mẹ từ nhà ngoại vội vã chạy đến, nghe chúng tôi kể lại sự việc, sợ hãi không ngừng niệm A Di Đà Phật.

Tất cả chúng tôi đều kiệt sức, đặc biệt là tôi, mê man, ác mộng liên miên.

Trong mơ vẫn là cảnh tượng kiếp trước, cả nhà trừ tôi ra, đều không còn nữa.

Tôi hoang mang đi trong sân, m.á.u thấm ướt chân tôi, càng lúc càng nhiều, như nước lũ dâng lên, muốn nuốt chửng tôi.

"Con đã cứu mọi người rồi mà, tại sao lại thế này? Tại sao lại thế này?"

Tôi muốn hét lên nhưng không thể.

Tôi khóc không thành tiếng, nước mắt giàn giụa.

Bàn tay thô ráp của bố lau đi nước mắt của tôi, cũng đánh thức tôi. Tôi ngồi dậy, lao vào vòng tay rộng lớn của bố, khóc nấc không thành tiếng.

"Không sao rồi, đều không sao rồi, ngoan nào." Bố vỗ vỗ lưng tôi.

Tôi quay đầu lại, vẫn đang ở trong phòng nhà khách, ánh nắng ấm áp.

Căn phòng này có tám chiếc giường, đều được sắp xếp cho gia đình tôi.

Bà nội bị trẹo tay, sau khi nắn xương đã được băng bó, đang nheo mắt phơi nắng.

Linh Linh đang kể chuyện cho Đại Bảo, Đại Bảo nằm trong lòng nó, không khóc không quấy, không còn là đứa trẻ khóc nhè phiền phức như trước nữa.

Kể từ khi cùng nhau trốn trong tầng hầm một đêm, tình cảm của Linh Linh với Đại Bảo đã có sự thay đổi, hai đứa đã trở thành bạn thân thiết, Linh Linh còn quan tâm đến Đại Bảo hơn cả chị hai.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tai-sinh-vao-ngay-tham-an-diet-mon/phan-11-het.html.]

Ông nội đang ngủ ở trong cùng, ngáy khẽ.

Mẹ đã đến bệnh viện thăm chị hai, tiện thể giúp trông em bé, chân anh hai không tiện, vai lại có vết thương do rìu chém, cũng cần nghỉ ngơi.

Tráng Tráng cũng bị xước vài chỗ trên người nhưng nó gan lì, không chịu nằm viện, nhất định phải ở cùng chúng tôi, lúc này đang ngồi trên bệ cửa sổ, nhìn ra ngoài, tay như đang b.ắ.n súng. Nó nói lớn lên muốn đi lính, học giỏi các kỹ năng, bảo vệ gia đình.

Cửa vừa mở, anh cả và chị cả lao vào, mặt mũi lấm lem, họ nghe tin nhà có chuyện nên đã chạy về suốt đêm.

"Bố, mọi người đi với con về thành phố đi, con không yên tâm để mọi người quay lại đó nữa." Anh cả kiên quyết.

"Con muốn đưa Đại Bảo đi." Linh Linh nép vào bên chị cả như hiến báu vật, nhét Đại Bảo vào lòng chị ấy.

"Không về nữa, dọn, dọn về thành phố!" Bố dường như đã quyết tâm.

Chủ yếu là vì có khoản thưởng ba vạn tệ kia.

Trong thời đại đó, ba vạn tệ có thể thay đổi vận mệnh của một gia đình.

Lòng tôi nhẹ nhõm, một cuộc sống mới sắp bắt đầu.

Điều tôi không ngờ là bố vẫn còn canh cánh về chuyện đó.

Tìm lúc không có ai, ông ấy gọi tôi ra một bên.

"Con gái, con thật sự nhận được cuộc gọi đó à?"

"Vâng." Tôi gật mạnh đầu.

"Nhưng bố đến trạm hỏi chưa từng có ai gọi điện cả." Nghi vấn của bố cũng là nghi vấn của nhiều người vì không ai thừa nhận đã gọi điện thông báo cho chúng tôi về việc có tội phạm g.i.ế.c người vào núi.

"Bố, bố không tin con sao?" Tôi nhíu mày.

"Tin chứ, tin chứ, con gái ngoan của bố đã cứu mạng cả nhà, làm sao bố lại không tin con. Chắc chắn là có người tốt gọi điện, làm việc tốt không để tên." Bố đứng thẳng người, không truy cứu nữa.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, cứ coi kiếp trước đó là một cơn ác mộng đi.

Hết chương

Nhóm dịch: Team Qi Qi

Edit: Ying

Beta: Ngọc Kỳ

– HẾT –

Loading...