Ta ở trong cung làm sát thủ - Phần 6

Cập nhật lúc: 2024-07-04 20:47:01
Lượt xem: 99

Nàng dừng một chút, vẻ mặt đột nhiên biến đổi, lạnh lùng nói: “Ngươi xem bổn cung làm kẻ ngốc sao!”

“Chát", trên mặt ta có một dấu bàn tay.

Đau quá, khốn kiếp.

Ta ngơ ngác ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy một khuôn mặt vì căm hận và ghen tị mà hoàn toàn thay đổi.

Nữ nhân trong cung đều dễ thay đổi như vậy sao?

Trời ạ, chuyện này so với Nghiêm quý phi trước kia còn dọa người hơn.

“Người trước kia rõ ràng không phải như vậy..." Ta phát âm thanh từ tận cõi lòng.

Trân phi trước kia rõ ràng dịu dàng, thiện lương, khoan dung lại rộng lượng.

Nghe vậy, Trân phi sửng sốt, lại càng căm hận.

“Như vậy? Như vậy là như thế nào? Ngươi đang chế giễu bổn cung sao? Ngươi dám sao?”

Nói xong, bàn tay lại hướng tới mặt ta, lần này ta không ngây người nữa, phản ứng nhanh chóng giơ tay lên, nắm cổ tay của nàng lại.

Nàng không thể động đậy, chửi ầm lên.

"Cho dù bổn cung bây giờ không được sủng ái thì thế nào, tước vị Hoàng thượng ban cho bổn cung vẫn còn, một nô tài như ngươi có tư cách gì chế giễu bổn cung..."

「……」

Ta nên nói cái gì mới nàng mới tin ta không chế giễu nàng.

Quên đi, nếu nàng đã nói như vậy, ta không chế giễu nàng một chút thật sự không xứng đáng với dấu bàn tay trên mặt ta.

Nghĩ đến đây, ta bỗng dưng đứng lên, thuận thế hất tay nàng ra.

Nhìn nàng từ trên cao, ta bắt đầu sử dụng kỹ năng chế giễu của mình

"Trước kia Trân phi không hề tranh sủng, cũng không đánh chửi nô tài. Nhưng bây giờ nhìn xem, người vừa đánh vừa mắng giống cái dạng gì? Với bộ dạng này của người, người còn trông chời hoàng thượng sủng người yêu người sao, nằm mơ đi! Trong hoàng cung đại viện này tùy tiện kéo một cung nữ từ trong góc nào đó ra so với nàng đều đẹp hơn, tùy tiện kéo một thái giám từ trong góc nào đó ra so với người cũng làm người ta vui lòng hơn, người cũng không soi gương nhìn xem bản thân mình ra bộ dạng gì rồi chứ. Xuỳ!”

Không biết có phải ta nói quá ác độc hay không mà Trân phi trợn mắt há hốc mồm tại chỗ.

Thật lâu sau, miệng của nàng hết há rồi lại ngậm, ngậm rồi lại há, nhưng một chút thanh âm cũng không phát ra.

Sau đó, bắt đầu gào khóc.

「……」

Haizzz, nữ nhân thật phiền phức.

……

Nữ nhân khóc còn phiền phức hơn.

……

Khóc thì khóc đi, há miệng khóc sao vẫn có thể khóc đẹp như vậy... Được rồi, ta mềm lòng rồi.

"Thật ra thì... người không vô dụng như ta nói, cái khác không nói, chỉ nói khuôn mặt này của người, quả thật đẹp mắt, đừng khóc!"

An ủi thế nào mà nàng khóc càng lớn tiếng?

15

Sau đó, trong tiếng khóc đứt đoạn của Trân phi, ta đại khái hiểu được tích tụ trong lòng nàng.

Tổng kết mà nói chính là - -

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ta-o-trong-cung-lam-sat-thu/phan-6.html.]

[Hổ lạc đồng bằng bị chó khinh, rồng nơi nước cạn bị tôm giỡn. Cầy hương tốt thì hung dữ như hổ, phượng xấu trận còn hơn con gà.]

Đương nhiên, câu thơ này trích dẫn có thể không chính xác lắm, dù sao ta cũng không có văn hóa gì.

Trân phi đã từng là viên ngọc quý trên tay Đại tướng quân nhất phẩm triều đình, là thanh mai trúc mã của Hoàng thượng, là quý nữ trong kinh.

Nhưng một khi Niên gia thất thế, nàng mặc dù vẫn là cung phi, nhưng không còn là người tốt trong lòng Hoàng thượng, Hoàng thượng một năm không đến nhìn một chút không nói, ngay cả thái giám cung nữ cũng có cho nàng mặt mũi.

Mà đây còn không phải là điều khiến nàng tích tụ nhất, điều thực sự khiến nàng tích tụ chính là: Niên tướng quân là bị hãm hại, đầu sỏ gây nên chính là Nghiêm gia.

"Bởi vì phụ thân ta cản đường Nghiêm gia, cho nên bọn họ liền bịa đặt cho phụ thân một tội danh không có thật, làm cho Hoàng thượng không thể không xử trí ba đời trên dưới Niên gia, cho nên ta hận, bổn cung hận..."

Nhìn bộ dạng cực kỳ căm hận của Trân phi, ta hoài nghi chuyện Nghiêm lão tặc nhiễm dịch bệnh là do nàng nguyền rủa.

Nhưng việc này, nói thật, tuy rằng ta không tin Nghiêm lão tặc là người tốt gì, nhưng nói hắn có bản lĩnh lớn đến mức có thể hãm hại đại tướng quân đương triều, còn khiến Hoàng thượng xử trí Niên gia... Ai tin thì tin chứ ta thì không.

Bộ dạng khôn khéo của Cẩu Hoàng đế này mà bị ép sao? Quả thực là nực cười.

Đúng là đám nữ nhân trong cung này đều ngây thơ, Cẩu Hoàng đế nói cái tin cái ấy.

Nhưng, Cẩu Hoàng đế hẳn là còn có chút tình cũ đối với Trân phi.

Bằng không hơn nửa tháng nay, hắn mang hình dáng nữ nhi, hoàn toàn không cần lao tâm khổ tứ diễn trò lừa gạt Trân phi, còn ngày ngày cùng mỹ nhân đồng sàng chung gối.

Phải biết rằng, Cung Hi Vi của Nghiêm quý phi, hắn một ngày cũng không muốn ở.

……

Nhưng những thứ này... hiển nhiên không phải một thích khách như ta nên quan tâm, việc cấp bách là tìm được Cẩu Hoàng đế, để hắn hứa hẹn đổi tự do và vàng bạc cho ta.

Ban đêm, ta mặc đồ đen, chạy vào tẩm cung Cẩu Hoàng đế.

Nhưng mà, khi ta bị ám vệ không biết từ nơi nào xuất hiện bắt được, Cẩu Hoàng đế ở trên cao vẻ mặt giữ kín như bưng nhìn ta, ta liền biết ta cũng ngây thơ, ta thế nhưng dẫm vào vết xe đổ của những nữ nhân trong cung này, tin Cẩu Hoàng đế nói chuyện ma quỷ.

“Ngươi không thể chờ đợi được, trang phục cũng không đổi." Cẩu Hoàng đế giễu cợt.

“Muốn g..iết muốn róc thịt tùy ý ngươi, ta không có ý làm nhục ngươi." Ta tức giận.

"Trẫm nói một câu ngươi đã chịu không nổi, ngươi sao có thể làm thích khách ở trong hoàng cung đến tận bây giờ?"

"Ngươi còn có mặt mũi nói, thân là hoàng đế, nên lời vàng miệng ngọc, ngươi đùa giỡn nữ nhân hậu cung không nói, bây giờ còn tới đùa giỡn ta, hoàng đế mà như vậy, sau này c..hết có mặt mũi vào hoàng lăng sao?”

Mắng xong ta vênh váo tự đắc quay đầu đi.

Dù sao cũng phải c..hết, chi bằng mắng cho sướng miệng.

Ta vốn tưởng rằng Cẩu Hoàng đế hẳn là sẽ bị lời này của ta kích đến tức giận, sau đó giận tím mặt, gọi người kéo ta ra ngoài lập tức xử quyết.

Nhưng hắn không làm vậy, thay vào đó lại nở nụ cười.

Điên rồi, hắn không theo lẽ thường, có lẽ hắn có bệnh.

"Tài nghệ của ngươi chẳng bằng ai, còn trách trẫm đùa giỡn ngươi, thủ lĩnh của ngươi sao lại tin tưởng mà an bài ngươi ở trong cung?"

“... "Hắn đang giễu cợt ta phải không? Phải không?

Nhưng ta lại không phản bác được là chuyện gì xảy ra...

“À đúng rồi, trẫm thiếu chút nữa đã quên, bọn họ hạ độc ngươi, đừng nói, độc này quả thật rất mạnh, đêm hôm đó trẫm cũng bị tra tấn quá sức, cũng khó trách ngươi nghe lời bọn họ như vậy."

Nói xong, tay hắn ra ám hiệu, liền thấy trên không trung lại xuất hiện một ám vệ, trong tay cầm một cái hộp, sau khi xin chỉ thị của Cẩu Hoàng đế đem đặt ở trước mặt ta.

Ta mở hộp ra, bên trong có mười hai viên thuốc.

“Đây là mười hai viên Vong Ưu Đan, đủ cho ngươi một năm." Cẩu Hoàng đế nói như thế.

 

Bình luận

0 bình luận

    Loading...