Ta ở trong cung làm sát thủ - Phần 4

Cập nhật lúc: 2024-07-01 21:13:34
Lượt xem: 90

Muốn giảm bớt đau đớn, phải bán mạng cho tổ chức, mới có thể nhận được một viên "Vong Ưu Đan" vào đầu tháng, ăn vào là có thể tránh khỏi đau đớn lúc phát độc.

Ta biết rõ nếu muốn sống sót, bỏ đi cũng không phải kế lâu dài, vì thế nhiều năm qua ta cũng từng chạy trốn, cũng sống sót, cũng phản khám thủ lĩnh, nhưng kết cục vẫn là bị đau đớn chịu không nỗi mỗi khi độc phát, đánh phải lấy viên Vong Ưu Đan ném trên mặt đất.

Thiệt hại quá sức chịu đựng nên không nhắc tới cũng không sao.

Nay ta và cẩu hoàng đế thoả thuận, dù kết quả cuối cùng như thế nào, ít nhất vẫn có một tia hy vọng.

Con người mà, luôn phải nhìn về phía trước!

Bởi vì Nghiêm quý phi mang thai, cẩu hoàng đế bảo ta chuyển nàng về cung của Trân phi.

A, đúng rồi, trước khi ta ám sát cẩu hoàng đế vẫn luôn làm việc trong cung của Trân phi.

Nói đến Trân phi, cũng là một người đáng thương, là thanh mai trúc mã, tương thân tương ái với cẩu hoàng đế, năm đó phụ thân nàng là Niên tướng quân thông địch phản quốc, bị tru diệt tam tộc.

Mặc dù Trân phi được cẩu hoàng đế bảo vệ, nhưng một khi đã thất thế, Trân Nguyệt cung so với lãnh cung chẳng khác nhau là mấy.

Nếu như nói Nghiêm quý phi kiêu căng ương ngạnh không nói lý lẽ, thì Trân phi quả thực chính là điển hình của dịu dàng hiền thục thiện lương rộng lượng.

Năm đó ta mới vào hoàng cung, vốn là làm việc ở Hoán Y cục.

Lúc ấy ma ma đầu lĩnh Hoán Y cục không phải là người tốt, luôn nói lời không hay với những cung nữ chúng ta, ta nhịn không được nói lại vài câu, thiếu chút nữa bị nàng dùng gậy đánh c..hết.

Lúc ta bị kéo xuống, vừa lúc được người trong cung của Trân phi bắt gặp, sau đó ta được cứu, tiếp sau nữa ta trở thành cung nữ trong cung Trân phi, đổi người khác làm ma ma đầu lĩnh Hoán Y cục, còn vị ma ma kia, nghe nói bị thưởng ba mươi gậy, đuổi ra khỏi cung.

……

Để cẩu hoàng đế đi đến cung Trân phi cũng tốt, để cho hắn ở chung với Trân phi nhiều hơn, nhớ ra Trân phi rất tốt, đối xử tử tế với nàng.

Nhưng...

"Tuy rằng Nghiêm quý phi ương ngạnh, nhưng dù sao nàng cũng đang mang thai, ngươi sẽ không làm tròn chức trách làm cha sao?"

Cẩu hoàng đế cho ta một cái liếc mắt.

"Hiện tại hình dạng ta như thế này, xuất hiện ở trước mặt nàng, ngươi nói xem, không phải đi làm cho nàng lo lắng hãi hùng sao?"

“Cũng đúng, Nghiêm quý phi không thích ta.”

“Hơn nữa hiện tại, ngươi là hoàng đế, nhiệm vụ làm cha giao cho ngươi." Cẩu hoàng đế tự tin nói.

“... Đây là cái giá khác." Ta nói.

"Vậy ngươi lựa chọn không đúng rồi."

「……」

10

Được rồi, ta thừa nhận, mặc dù ta không chuyên nghiệp, nhưng ta là một sát thủ tốt bụng.

Sau khi thống nhất thoả thuận, cuối cùng ta vẫn bước vào trong cung Nghiêm quý phi, mỗi ngày vì hài tử trong bụng nàng mà đọc sách kể chuyện xưa, làm hết chức trách làm cha.

Còn cẩu hoàng đế thì ở Trân Nguyệt cung cùng Trân phi sớm chiều chiều, nói chuyện yêu đương.

Tuy rằng ta cũng không biết mang thân phận một cung nữ hắn sẽ làm cách nào.

Đối với việc mỗi ngày ta lui tới thăm hỏi, Nghiêm quý phi tất nhiên là rất vui sướng, tính nết tém tém rất nhiều, dịu dàng hiền thục đến mức ta thậm chí cho rằng nàng và Trân phi cũng trao đổi thân thể.

Ở chung lâu, ta phát hiện Nghiêm quý phi kỳ thật không đáng giận như ta nghĩ ban, nàng vì được gia đình sủng nên hơi kiêu căng. Chính là một hài tử bị chiều hư, ngây thơ vô cùng, rất nhiều chuyện nàng căn bản không hiểu, ta dạy nàng, nàng mới bắt đầu hiểu được cái đúng cái sai.

Cũng có thể vì làm mẫu thân, mỗi ngày nàng cẩn thận từng li từng tí mà ôm bụng, còn đặc biệt đi theo ma ma học may vá, may yếm cho hài tử dù bụng bầu còn chưa lộ, toàn thân đều tản ra hào quang của người mẹ.

Nhoáng một cái đã đi hơn nửa tháng.

Ta và cẩu hoàng đế cũng không có chút dấu hiệu sẽ đổi lại.

Mười lăm ngày, có tin tức từ Chu thành truyền về, Nghiêm Ngự Sử nhiễm dịch bệnh, nguy hiểm tính mạng.

Nghiêm quý phi gần đây nôn nghén nghiêm trọng, thái y nói tốt nhất là phải giữa tâm trạng vui vẻ, ta sợ tin tức này kích thích đến nàng, liền gọi người chặn lại, một chút cũng không được để lộ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ta-o-trong-cung-lam-sat-thu/phan-4.html.]

Nói thật, ta có chút chột dạ.

Tuy nói Nghiêm lão tặc vô đạo đức, nhưng chính ta ỷ mình đang là hoàng đế mà phái hắn đi Chu thành.

Chuyện dịch bệnh, người ở Hộ bộ chắc chắn am hiểu hơn, nếu có chuyện không hay với Nghiêm lão tặc thật sự ta khó thoát tội.

Nhưng mà, trong cung này có rất nhiều người muốn kích thích Nghiêm quý phi.

Mệnh lệnh chặn tin tức được hạ ra không quá nửa nén hương, Nghiêm quý phi đã bị kích thích đến hôn mê bất tỉnh.

Ta thậm chí hoài nghi mệnh lệnh của ta hạ xuống không đúng, thì ra những người này chạy đi báo cho Nghiêm quý phi.

Nhưng may mắn, Nghiêm quý phi cũng không hôn mê bao lâu.

Lúc ta đến tẩm điện của nàng, nàng đã từ từ tỉnh lại.

“Hoàng thượng... Thần thiếp khiến hoàng thượng lo lắng...”

Vốn định an ủi ta vài câu, lời đến bên miệng nhưng không nói, gật gật đầu.

Đúng là rất lo lắng.

Nếu đứa bé trong bụng không còn thì đó là một tội lỗi.

Dù sao việc ta làm thích khách vẫn có điểm mấu chốt là không g..iết hài đồng.

“Không sao, Hoàng thượng không cần lo lắng, thần thiếp rất kiên cường...”

Ta thiếu chút nữa đã tin, nếu như nàng không bóp phải tay của ta.

“Vì quân mưu sự (vì vua làm việc) vốn là chức trách của phụ thân... Thần thiếp tin tưởng phụ thân, người tốt tự có vận mệnh của riêng mình”

Người tốt?

Nhìn dáng vẻ ngây thơ của nàng, ta thật sự không đành lòng nói cho nàng biết - -

Phụ thân của nàng, là đại thần gian nịnh mà người trong triều sợ hãi.

 

11

Bên này ta thật vất vả nói chuyện để Nghiêm quý phi, bên kia Trân phi trong cung lại xảy ra chuyện.

Đáng thương cho một hoàng đế như ta, trong một đêm chạy đi chạy lại.

Chạy tới cung Trân phi, đã thấy cẩu hoàng đế lăn lộn trên giường Trân phi, hắn hét lên, vẻ mặt hung dữ, đau đớn không tả xiết.

Cẩu hoàng đế này, nhất định là yêu đương quá nhập tâm, đã quên mất hôm nay là ngày mười lăm.

Nhìn bọn họ như vậy... là nói chuyện yêu đương trên giường sao?

Nhưng đây chính là thân thể của ta mà...

Haizz, thật sốt ruột.

“Hoàng thượng, cầu ngài cứu nàng đi." Trân phi nước mắt đầy mặt quỳ gối bên chân ta.

Ta nháy mắt với Phương công công, hắn đi gọi thái y.

Tuy rằng không đúng lúc, nhưng ta vẫn nhịn không được hỏi ra một vấn đề làm cho ta rất rối rắm.

Câu trả lời rất quan trọng với ta sau tất cả.

“Nàng yêu nàng ta rồi sao?" Ta hỏi Trân phi.

“Hả?" Nàng mở to đôi mắt to đầy nước mắt, mơ hồ.

"Vậy người nàng yêu... e hèm... là thân thể của nàng ta... hay là linh hồn?"

Nếu như là thân thể, ta có thể phải suy nghĩ chạy trốn sớm một chút.

 

Bình luận

0 bình luận

    Loading...