Chạm để tắt
Chạm để tắt

Ta mang thai con của Ma Tôn - 11

Cập nhật lúc: 2024-08-15 10:00:46
Lượt xem: 150

11

 

Không!

 

Hắc Phượng Hoàng đưa ta về Thanh Tuyền Trì.

 

Thổ Địa Công ôm Huyền Dạ thoáng hiện ở trước mặt ta: "Nha đầu, ngươi nhanh như vậy đã trở lại?"

 

Nước mắt tôi tí tách rơi xuống: "Huhu thổ địa công, Đại ma vương hắn không c.h.ế.t phải không?”

 

Ta khóc, đứa bé khóc theo.

 

Một lớn một nhỏ gào đến Thổ Địa Công đau đầu, mạnh mẽ để cho ta cùng Huyền Dạ câm miệng.

 

"Đừng khóc nha đầu, Thượng Cổ Ma Tôn nào có như vậy liền chết, ngươi cho rằng cái danh Thượng Cổ Ma Tôn là giấy dán sao?"

 

Ta: "Hu hu hu.”

 

Thổ Địa Công thở dài: "Năm đó hắn bị thương nặng như vậy, lúc rơi xuống hồ Thanh Tuyền của chúng ta, còn chưa khỏe.”

 

Khi đó, ta ở Thanh Tuyền Trì tu luyện, mà thời điểm ta mở mắt, trên trời lạch cạch rơi xuống một con đại hắc long.

 

Trên người Hắc Long tất cả đều là vết thương, hấp hối, đầu rồng thật to đặt ở trên tảng đá, một đôi mắt đen trong trẻo nhưng lạnh lùng lại sắc bén.

 

Ta nhìn hắn và khóc.

 

Chết tiệt, ta mới vừa dùng linh khí thật vất vả mới xây được gian phòng, cho long thân của hắn đập nát bấy.

 

Ta đỏ mắt, nơm nớp lo sợ đi tới trước mặt hắn, hắn ngẩng đầu, gian nan nhìn ta một cái, sau đó liền không hề một tiếng động.

 

Cái nhìn vạn năm kia, nội tâm ta rung động, phảng phất có một cỗ cảm xúc khó hiểu đặt ở trong lòng ta, làm cho ta không tự chủ được rơi lệ.

 

Ta sợ hắn chết, rót linh khí của ta vào cho hắn.

 

Hắn vẫn không tỉnh, nhưng hơi thở lại ổn định.

 

Ta hỏi thổ địa công ở Thanh Tuyền Trì, thổ địa công nói với ta: 

 

"Chỉ có Cửu Nguyệt Liên ở Thiên Tinh Nhai mới có thể cứu hắn."

 

Ta nhất thời đánh trống lui đường.

 

Bởi vì chướng khí Thiên Tinh Nhai mọc thành bụi, yêu ma hoành hành, ta một con bướm tinh nho nhỏ đi vào, không thể nghi ngờ là đi chịu chết.

 

Nhưng, ta nhìn đại hắc long hấp hối, cắn răng một cái ta vẫn đi thử một lần.

 

Thổ Địa Công sợ ta gặp nguy hiểm, ông nói cho ta biết: "Linh lực của ngươi thấp, một người đi nhất định là chịu chết, nếu trên người ngươi có vảy rồng hộ thân của Thượng Cổ Ma Tôn, có lẽ sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.”

 

Ta không hiểu ra sao: "Thượng Cổ Ma Tôn ở đâu ra?”

 

Trượng trượng công cộng chỉ chỉ đại hắc long nằm ở một bên: "Hắn chính là.”

 

Ta: "......

 

Ta vô cùng kinh ngạc.

Mèo không ăn cá

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ta-mang-thai-con-cua-ma-ton/11.html.]

 

Thượng Cổ Ma Tôn, đây chính là người đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi, đại nhân vật lục giới sợ hãi tránh đi, nghe nói ngay cả 

Thiên Đế cũng muốn nhường hắn ba phần, cho nên rốt cuộc ai trâu bò như vậy, có thể đả thương hắn?

 

Nhưng, bây giờ không phải lúc nghĩ đến những thứ này.

 

Hơi thở của hắn yếu ớt, nếu như không kịp cứu chữa, Thượng Cổ Ma Long liền biến thành Thượng Cổ Tử Long.

 

Ta nhổ vảy rồng trên người hắn, liền nhanh chóng chạy tới Thiên Tinh Nhai.

 

Bởi vì có long lân hộ thân, ta một đường thông suốt, rất thuận lợi liền lấy được Cửu Nguyệt Liên.

 

Ta cũng không trì hoãn, cầm hoa cứu mạng liền trở về Thanh Tuyền Trì, dùng phương pháp của thổ địa công dạy ta cho đại hắc long ăn.

 

Mấy canh giờ sau, miệng vết thương trên người Đại Hắc Long chậm rãi khép lại, quanh thân quanh quẩn một cỗ ma khí nhàn nhạt, sau đó ma khí càng ngày càng nồng đậm, khi ma khí hoàn toàn tiêu tán, một nam tử áo đen mặc phát, tuấn nhã xuất trần nằm trên mặt đất.

 

Ta nhìn hắn, chỉ cảm thấy vô cùng quen thuộc.

 

Cảm xúc lúc trước lại dâng lên trong lòng, ta 

đưa tay sờ một cái, phát hiện mình lại rơi lệ.

 

Như thế nào từ khi gặp phải con đại hắc long này, ta liền mỗi ngày đều làm tiên nữ rơi lệ đây?

 

Mỹ nam chậm rãi mở mắt, nhìn về phía ta.

 

Cặp mắt kia mcực đẹp, bên trong giống như có ngàn vạn ngôi sao, chỉ nhìn một cái liền cuốn vào trong đó.

 

Trong mắt hắn dường như có ngàn vạn cảm xúc, nhưng cuối cùng lại thu lại, lạnh nhạt nói, 

 

"Là ngươi cứu ta?"

 

Ta gật đầu.

 

Ta hỏi hắn: "Hắn tên gì?

 

Hắn nhìn vào mắt ta, gằn từng chữ: "Nhiễm Kình.”

 

Sau đó, sau khi ta phát hiện mình có thai, lại dùng linh lực giấu mình ở thế gian, sợ bị Nhiễm Kình tìm được.

 

Nhưng ngàn tính vạn tính, hắn vẫn tìm được ta.

 

Ta nhìn bầu trời đêm, lẩm bẩm nói: "Đại ma vương, ta chờ ngươi trở về, Huyền Dạ cũng vậy.”

 

Mấy ngày sau, ta tỉnh dậy, thấy Đại Ma Vương ngồi ở bên giường ta, đang lẳng lặng nhìn ta.

 

Ta dụi dụi mắt, tưởng là ảo giác: "Đại ma vương, là ngươi sao?"

 

Hắn gật đầu.

 

Ta không dám tin, đưa tay nhéo cánh tay hắn một cái, thấy cánh tay hắn đỏ lên, ta vừa khóc vừa cười: 

 

"Là thật, không phải nằm mơ, hu hu đại ma vương, ngươi không sao, thật sự quá tốt, ta cho rằng ngươi đã chết."

 

Hắn ôm tôi: "Đồ ngốc, ta không dễ c.h.ế.t như vậy.”

 

Loading...