Ta Làm Anh Hùng Bàn Phím Tại Tu Tiên Giới - Chương 6: Ngươi Nói Ta Là Chó?

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-07-04 12:11:03
Lượt xem: 3

Biệt Vũ lục lại kí ức, trong nguyên tác không hề nhắc đến cốt truyện liên quan đến việc Biệt Vũ nhớ nhung Khám Thiên Quân nha.

Hay nói cách khác, trong nguyên tác, thông tin về Khám Tinh Quân rất ít, lần duy nhất hắn chính thức ra sân khấu là trước trận chiến cuối, nam chính Biệt Kim đã lên Cửu Thiên Các cũ cầu xin hắn cho mượn Phá Ma Kiếm.

Trong nguyên tác, hầu hết các nội dung liên quan đến Khám Tinh Thiên Quân đều là mô tả hắn ta thần bí như nào.

“Hệ thống, ngươi biết gì về Khám Tinh Quân không?” Biệt Vũ hỏi trong lòng.

“Khám Tinh Quân Biên Ứng, tu vi Đại Thừa Kỳ, chỉ còn cách phi thăng một cái lôi kiếp, nhưng vẫn chậm chạp chưa triệu hồi lôi kiếp, ẩn cư tại Cửu Thiên Các cũ trên đỉnh Nhận Kiếm Phong.”

Biệt Vũ không nhịn được xoa xoa cằm, nàng thầm nghĩ: “Biên Ứng?”

“Oa, tên của hắn nghe như thể phải trở thành một tên phản diện đỉnh thiên lập địa vậy.”

Hệ thống: “.”

Biệt Vũ quyết định tránh xa người tên Khám Tinh Quân này.

Bây giờ, nàng phải hoàn toàn cắt đứt mối quan hệ của nàng với Khám Tinh Quân, để tránh sau này xảy ra phiền toái không đáng có.

“Kể từ khi ta luyện được bản mệnh linh khí.” Biệt Vũ chậm rãi nói: “Ta cảm thấy suy nghĩ ngày càng thông thấu hơn, là một tu sĩ, ta nên dùng lợi kiếm trong tay để theo đuổi con đường tối cao.”

“Ta sẽ trở thành một thiên tài hai mươi tuổi vô tình đạo kiếm tu, nam nhân chỉ ảnh hưởng đến tốc độ rút kiếm của ta. Vì vậy, ta sẽ vứt bỏ tình yêu ra sau đầu.”

Biệt Vũ nói câu này một cách hùng dũng xong, ngay sau đó, nàng dừng lại. “Chỉ có các ngươi biết chuyện ta từng nhớ nhung Khám Tinh Quân phải không?”

Tri Nhạc tỏ ra vẻ tiếc nuối.

“Cả Cảnh Tú Thái An đều biết.”

Biệt Vũ: Vãi chưởng.

Tri Nhạc nhìn Biệt Vũ đột nhiên ủ rũ cúi đầu, không nhịn được cong môi.

Nàng cảm thấy hiện tại cùng Biệt Vũ là khá tốt. Nếu không phải linh lực của Biệt Vũ không có gì thay đổi, Tri Nhạc nhịn không được sẽ hoài nghi Biệt Vũ đã bị đoạt xá.

“Đêm nay tới Hải Hiên Lâu ăn cơm nhé. Ta mời, coi như là ăn mừng Biệt sư tỷ đã luyện được bản mệnh linh khí.” Tri Nhạc chớp mắt.

Hải Hiên Lâu là tửu lâu lớn nhất trong tiểu trấn gần đó, vì gần với Lăng Vân Tông nên hầu hết các đệ tử của Lăng Vân Tông cũng sẽ chọn ăn ở đó.

“Hải Hiên Lâu không rẻ đâu.” Giang Lan nói.

“Linh thạch được phát hàng tháng ta tích lũy ăn một bữa ở Hải Hiên Lâu vẫn còn dư dả.” Tri Nhạc nói.

Tri Nhạc không phải là đệ tử bình thường như Giang Lan, Biệt Vũ, nàng có thiên phú không tệ, là đệ tử nội môn, nên mỗi tháng linh thạch cũng nhiều hơn đệ tử bình thường.

Nghe đến linh thạch, Biệt Vũ vội hỏi hệ thống.

“Hệ thống, ta có bao nhiêu linh thạch?”

Trước khi c.h.ế.t đột ngột, tiền của nàng hầu như đều dùng để mua trò chơi, nạp tiền, nạp thẻ thành viên Cloud Music, v.v.

Tiền của Biệt Vũ, chỉ có một phần rất nhỏ dùng để mua thức ăn.

Đối với Biệt Vũ, thức ăn chỉ là nhu yếu phẩm để  cơ thể duy trì chức năng.

Nhưng ở tu tiên giới thì khác, nàng lại không thể dùng linh thạch để mua game, còn không bằng dùng để mời khách ăn cơm.

Rõ ràng là nàng người luyện ra linh khí, sao có thể để sư muội mời nàng ăn cơm?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ta-lam-anh-hung-ban-phim-tai-tu-tien-gioi/chuong-6-nguoi-noi-ta-la-cho.html.]

Hệ thống: "Có lẽ là vài nghìn? Trong túi trữ vật của ngươi, ngươi có thể tự xem."

Biệt Vũ mở túi trữ vật ra, trước mắt là một túi đầy ắp những viên linh thạch lóe sáng khiến nàng nhất thời không biết là nhiều hay ít.

Thế nhưng Tri Nhạc lại liếc mắt nhìn thấy số lượng linh thạch khiến người khác phải mở rộng tầm mắt trong túi trữ vật của Biệt Vũ.

“Cũng phải, tiểu thư Biệt Gia sao có thể thiếu linh thạch được, số linh thạch này của ngươi, có khi mua được cả Hải Hiên Lâu ấy chứ?”

Biệt Vũ mặt không đổi sắc kéo túi trữ vật lại.

Biệt Vũ: “Cho nên bữa này phải để ta mời mới được.”

Rất tốt, nàng là phú bà.

....

Bên trong Hải Hiên Lâu người đông như kiến, phần lớn khách hàng đều là đệ tử của Lăng Vân Tông, bọn họ mặc trang phục của các Phong khác nhau, nhưng trên cổ áo đều thêu chung một hoa văn Mặc Vân của Lăng Vân Tông.

Phòng riêng trên lầu đã kín chỗ, ba người Biệt Vũ chỉ có thể tìm một chỗ ngồi ở tầng một.

Biệt Vũ cứ thế một nùi món đắt tiền, còn nhớ rõ dặn dò Tri Nhạc và Giang Lan ngàn vạn không cần khách khí.

Không lâu sau, trên bàn của các nàng đã chất đầy những món ăn trông có vẻ không tồi.

Đệ tử của Lăng Vân Các từ cao đến thấp mỗi tháng được phát linh thạch cao nhất không quá mười viên, số linh thạch này họ còn phải dùng để chế tạo linh khí, mua dược liệu, v.v.

Như bữa ăn này của Biệt Vũ đã gọi hơn mười viên linh thạch, ít nhiều cũng khiến người khác ghen tị đến nghiến răng.

“Đây không phải là Biệt sư muội sao.” Một người nam nhân cao gầy mặc trang phục đệ tử bình thường đứng trước bàn của các nàng.

Tên nam tử cao gầy nhìn Biệt Vũ từ trên xuống dưới, trong mắt không hề che giấu sự khinh thường và chế giễu.

Không khí vốn thoải mái, náo nhiệt cũng vì lời nói của nam tử này mà trở nên lạnh lẽo, phần lớn mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía Biệt Vũ các nàng.

Kẻ đến không có ý tốt.

“Sao không đi tu luyện cho tốt để lấy lòng phu tử vậy? Hay là cuối cùng cũng tự biết mình không có thiên phú gì rồi?” Thiệu Tử Thạch nói với giọng điệu chế giễu.

Rõ ràng, Thiệu Tử Thạch vẫn chưa biết chuyện gì đã xảy ra hôm nay ở Thái An.

Hắn chỉ là không ưa Biệt Vũ, nên mới mở mồm khiêu khích.

Rõ ràng Biệt Vũ sinh ra trong gia tộc tiên gia danh môn, cho dù thiên phú không tốt, cũng được hưởng những thứ mà người tu tiên bình thường cả đời cũng không chạm tới được, nàng đã không biết trân trọng, ngược lại còn đến Lăng Vân Tông tranh giành tài nguyên với họ.

Tri Nhạc lạnh lùng nhìn, Thiệu Tử Thạch đúng là một khối u ác tính của Thái An Cảnh Tú, xuất thân thấp hèn, thiên phú không tốt, nhưng luôn dựa vào việc mình đến Thái An lâu năm, bắt nạt và đàn áp các đệ tử khác.

Biệt Vũ đang vô tư nghịch chiếc cốc ngọc bích trong tay, tựa như không nghe thấy gì.

Trải qua một ngày này, nàng đã hiểu sâu sắc nguyên chủ ở Thái An Sơn không được chào đón đến mức nào.

Bị Biệt Vũ phớt lờ, Thiệu Tử Thạch cảm thấy một cơn tức giận khó tả.

“Ngươi không nghe thấy ta nói à?”

“Có người đang nói chuyện hả?” Biệt Vũ nhìn quanh, cố tình phớt lờ Thiệu Tử Thạch. “Ta chỉ nghe thấy tiếng chó sủa thôi.”

Biệt Vũ nói hắn là chó.

Ý thức được điều này, Thiệu Tử Thạch vỗ mạnh tay xuống bàn, hắn đỏ mặt nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi nói ta là chó?”

Bình luận

0 bình luận

    Loading...