Ta Làm Anh Hùng Bàn Phím Tại Tu Tiên Giới - Chương 5: Đổi Trắng Thay Đen

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-07-04 12:09:17
Lượt xem: 4

“Ta thà cùng Trần Phú đồng quy vô tận chứ không chịu bị làm nhục, vì vậy ta tấn công một cách không hề nương tay.”

Cái miệng nhỏ nhắn như thoa mật này tấn công tinh thần, còn đáng sợ hơn tẩu hỏa nhập ma.

Có thể thấy rằng Biệt Vũ đúng là thực sự không hề nương tay.

“Hắn nhanh chóng cầu xin ta tha thứ, nói rằng sẽ mỗi người đưa một nghìn linh thạch bồi thường cho ta , hy vọng ta có thể tha thứ cho bọn họ.”

Những tên tiểu đệ đỡ Trần Phú đang im lặng không muốn bị Ti Luật Các chú ý, bỗng giật mình ngẩng đầu lên. Chuyện gì đang xảy ra vậy?

“Tất nhiên là ta không đồng ý, ta không phải loại người như vậy.” Biệt Vũ làm ra vẻ bị sỉ nhục.

Các đệ tử thở phào nhẹ nhõm.

“Ít nhất cũng phải bằng con số này.” Biệt Vũ giơ năm ngón tay ra.

Đệ tử: ?

Chuyện này nghe có vẻ hơi quá rồi đó nha.

Liễu Thiên Lôi nhìn về phía Giang Lan.

Giang Lan trầm mặc một lúc, sau đó nàng gian nan gật đầu, xem như đồng ý với lời nói của Biệt Vũ.

“Đúng... không sai, chính là như lời Biệt sư muội nói.”

Những tên tiểu đệ trợn tròn mắt, sao lại có người có thể mặt không đỏ, tim không đập mà nói dối như vậy?

Những lời nói của Biệt Vũ, trừ tên người ra, cũng ghép không nổi được mười chữ là thật.

Một tên tiểu đệ tức giận nói: “Ngươi ngậm m.á.u phun người! Trần sư huynh căn bản không hề nói sẽ đưa linh thạch bồi thường cho ngươi.”

Biệt Vũ cúi đầu, làm ra vẻ đáng thương.

“Ta biết tính ta hướng nội, trông có vẻ dễ bắt nạt, nhưng dù sao ta cũng là con gái Biệt Gia, nếu có chuyện gì bất trắc xảy ra, nhà ta chắc chắn sẽ không tha cho Trần Phú.”

“Trần Phú có lẽ biết được điều này nên mới quyết định bồi thường cho ta.”

Tính cách hướng nội?

Tiểu đệ không tin nổi nhìn về phía Biệt Vũ, nàng ta có dám nhìn thẳng vào mắt bọn họ mà nói lại lần nữa không?

Nhưng Biệt Vũ không chỉ nhìn thẳng vào mắt tên tiểu đệ mà nói, nàng còn thêm mắm dặm muối để hợp lý hóa câu chuyện.

Ví dụ như Trần Phú đã sớm để mắt đến Biệt Vũ, chỉ là vì Biệt Vũ đến từ Biệt Gia nên vẫn chưa dám ra tay, gần nửa năm nay Biệt Vũ không liên lạc với gia tộc, Trần Phú lầm tưởng Biệt Vũ đã bị gia tộc từ bỏ, vì vậy mới nảy sinh ý đồ cầm thú.

Ra bên ngoài, bảo bối cảnh trước đó là do nàng bịa đặt.

Giang Lan nghe mà ngây người, tựa như nàng cũng bị lời nói của Biệt Vũ hù dọa, đang cố gắng phân biệt lời nói của Biệt Vũ là thật hay giả.

"Ngươi nói bậy!" Tiểu đệ đỏ mặtphản bác. "Làm gì có mấy việc này chứ."

Hắn không ăn nói lưu loát như Biệt Vũ, trừ bỏ dùng lời lẽ nhợt nhạt để phản bác Biệt Vũ ra, thì căn bản không thể nói ra được câu gì.

Nếu hắn nghiêm túc biện giải, chắc chắn sẽ phải nhắc đến những chuyện khó nghe của Trần Phú.

Lời nói của Biệt Vũ khiến Liễu Thiên Lôi nghĩ đến một số việc khác.

Liễu Thiên Lôi suy nghĩ một lúc, nói với Biệt Vũ: “Ta sẽ áp giải bọn họ đến Tư Luật Các để chịu hình phạt thích đáng, đồng thời thúc giục mỗi người bồi thường cho ngươi năm nghìn linh thạch, Biệt sư muội, như vậy được không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ta-lam-anh-hung-ban-phim-tai-tu-tien-gioi/chuong-5-doi-trang-thay-den.html.]

Biệt Vũ tỏ làm ra vẻ nghe theo ý của hắn.

Ngay sau đó, Liễu Thiên Lôi lại nhìn về phía hai ba tên tiểu đệ của Trần Phú. “Các ngươi thấy thế nào?”

Mấy tên tiểu đệ há hốc mồm, bọn họ lôi đâu ra cho đủ năm nghìn linh thạch trời? Nhưng nếu từ chối đề nghị của Liễu Thiên Lôi, thì điều chờ đợi bọn họ cũng không dễ chịu hơn cái này là bao.

Họ chỉ còn cách cúi đầu chấp nhận điều kiện của Liễu Thiên Lôi.

“Vậy thì... Trên người Trần Phú, giải trừ kiểu gì?” Liễu Thiên Lôi hỏi.

Biệt Vũ chớp chớp mắt một cách vô tội, nàng nói một cách nghiêm túc: “Ta không rõ lắm, có lẽ khi tinh thần của ta ‘ổn định’ hơn một chút, chúng sẽ tự động giải trừ?”

Hiểu được ý ám chỉ của Biệt Vũ, Liễu Thiên Lôi thở dài.

“Ta sẽ nhanh chóng làm.”

Tiếp theo, Liễu Thiên Lôi giơ tay lên, những đệ tử của Tư Luật Các nhận lệnh, áp giải Trần Phú và những người khác rời đi.

Tấn công tinh thần theo kiểu bao vây cùng với Trần Phú dần dần đi xa, hầu như tất cả đệ tử đi ngang qua đều nghe thấy âm thanh này.

Các đệ tử Thái An không lo lắng khi vẫn đang ở bên cạnh đệ tử của Tư Luật Các, vì tiểu đệ của Trần Phú sẽ không dám uy h.i.ế.p bọn họ hay như nào, thế nên bọn họ không chút khách khí cười rộ lên, thậm chí còn có người vỗ tay hoan hô.

Trần Phú đã hoành hành ở Cảnh Tú Thái An quá lâu rồi.

Tri Nhạc nhìn chằm chằm vào Biệt Vũ.

Khi nàng nhận thấy Trần Phú dẫn theo tiểu đệ đi về phía phòng của Biệt Vũ, nàng đã thông tri ngay cho Tư Luật Các.

Nàng dùng ánh mắt hơi ngạc nhiên lướt qua Biệt Vũ, nàng không ngờ Biệt Vũ có thể tự mình giải quyết ổn thỏa chuyện này.

Trong ký ức của nàng, Biệt Vũ luôn im lặng, ít nói, ánh mắt nhìn người khác luôn mang theo chút kiêu ngạo của tiên gia danh môn.

Nhưng nhiều hơn là tự ti, tự ti về việc chính mình có lẽ không xứng với dòng họ.

Vừa rồi biểu bình tĩnh, dễ dàng đối phó với Tư Luật Các hoàn toàn không giống với Biệt Vũ trước đây, cảm xúc trong mắt cũng hoàn toàn bất đồng.

Bây giờ trong mắt Biệt Vũ đã không còn sự tự ti, cùng với sự kiêu ngạo, thay vào đó là một loại sắc nhọn hơn.

Điều mà Tri Nhạc không biết, đó chính là sự tấn công của anh hùng bàn phím.

Tri Nhạc chỉ vào chiếc bàn phím mà Biệt Vũ ôm trong lòng.

“Biệt sư tỷ, đây là bản mệnh linh khí của ngươi sao?” Trong mắt Tri Nhạc mang theo chút hâm mộ.

Không phải tu sĩ nào đều có thể sinh ra bản mệnh linh khí, nhưng những tu sĩ sở hữu bản mệnh linh khí chắc chắn sẽ trở thành tu sĩ cường đại.

Biệt Vũ sờ vào bàn phím.

“Đây là một nửa định mệnh của ta.” Biệt Vũ nói với giọng gần như si mê.

Tu tiên giới không có internet là tàn khốc vô cảm, chỉ có bàn phím trong tay mới khiến lòng nàng hiện lên một tia ấm, huống hồ với tư cách là một chiếc bàn phím, ngay cả trong tu tiên giới nó cũng không hề mất đi tính công kích vốn có.

Nó là sự hoàn mỹ.

Tri Nhạc hiểu rõ, nàng có thể hiểu được cảm giác này, thanh kiếm đối với nàng cũng là một nửa định mệnh.

Chỉ là hình dáng của bản mệnh linh khí của Biệt Vũ trông có vẻ hơi kỳ lạ.

Giang Lan cười nói. “Ta thực sự mừng cho ngươi, Biệt sư muội. Ngươi lại tiến thêm một bước nữa đến với Khám Tinh Quân mà ngươi luôn mong nhớ.”

“Ta đoán không quá một ngày sẽ có trưởng lão đến đón ngươi, đưa ngươi đến Nhật Tri Sơn để diện kiến chưởng môn.” Tri Nhạc nói với giọng trêu chọc: “Đến lúc đó ngươi có thể chọn đến nhận Kiếm Phong, ngươi sẽ có nhiều thời gian hơn để gặp mặt Khám Tinh Quân.”

Bình luận

0 bình luận

    Loading...