Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ta không có ý định thị tẩm đêm nay, đúng lúc này bạch nguyệt quang của hắn lại xuất hiện - Chương 12

Cập nhật lúc: 2024-10-19 08:26:33
Lượt xem: 95

Lý Nhuận Sinh sau khi dùng bữa xong liền bảo ta tiễn hắn. Suốt quãng đường, hắn có vẻ khác thường, bỗng cất lời: “Gần đây, trẫm thường mơ thấy vài giấc mộng. Trong mộng, trẫm cũng cưới nàng làm Hoàng Hậu, nhưng kết cuộc lại khác xa hiện tại. Sau đó, trẫm lập Khương Như Ý làm Hậu, rồi chiến loạn triền miên, muôn dân đồ thán. Khi ấy, cả triều đình đều đồn rằng vì trẫm đã hại c.h.ế.t nàng mà phải gánh chịu báo ứng, trẫm tự hỏi, phải chăng trẫm thực sự vô đức, để nàng chịu bao ủy khuất? Nếu đúng vậy, trẫm quả là có tội. Nhưng rồi trẫm lại nghĩ, trẫm bây giờ không giống trẫm trong mộng. Có lẽ trẫm sẽ là một vị minh quân, Hoàng Hậu cũng sẽ nghĩ thế, phải không?”

“Bệ hạ nói chí phải, bệ hạ nhất định là một vị minh quân.” Ta gật đầu đáp, nhưng trong lòng lại có ý khác.

Hắn bất ngờ nắm tay ta: “Hoàng Hậu, từ nay trẫm sẽ đối xử tử tế với nàng.”

Ta mỉm cười tiễn hoàng thượng về, trở về cung, vội xoa tay. Tin vào lời Lý Nhuận Sinh thì thà tin heo biết leo cây.

Hai ngày nay, Thái Hậu vẫn dùng hương ta điều chế, nhưng giấc ngủ của bà không khá hơn, sức khỏe ngày càng suy sụp.

Bà chỉ có thể nằm trên giường của ta mới thấy yên tâm mà chợp mắt.

Thỉnh thoảng bà nói mê mẩn, tiếng rất nhỏ, nhưng ta vẫn nghe loáng thoáng được đôi chút.

Có lúc, bà nắm tay ta và âm thầm rơi lệ. Thái y đến khám cũng không phát hiện bệnh gì, chỉ kê thêm dược liệu bổ dưỡng.

Khi tỉnh táo, bà thường nhìn ta rồi thở dài: “Sai rồi.”

Thái độ của bà khiến ta cảm thấy có điều bất thường.

Ta trực giác rằng việc này có liên quan đến Lý Nhuận Sinh, nhưng muốn moi được gì từ hắn thì quả không dễ. Mọi chuyện càng thêm rối rắm, như lớp sương mù dày đặc, ta chưa từng nhìn rõ.

Một bên là quốc sư luôn tỏ vẻ thân thiện, một bên là sủng phi cứ tìm cách làm quen, còn mẫu thân vì sao trong kiếp này bà lại bị phụ thân dồn ép đến thế?

Xanh Xao Truyện

Lý Nhuận Sinh rốt cuộc đang mưu tính điều gì?

Thái Hậu hai ngày nay khi tỉnh khi mê, nhưng bà dặn dò ta ở cạnh không rời. Vì bà, những người khác cũng đối xử với ta tốt hơn phần nào, bởi ai ai cũng biết hoàng đế là người hiếu thảo.

Đêm khuya, không ngủ được, ta ngắm ánh trăng ngoài cửa sổ. Chưa bao giờ trong kiếp trước ta thấy ánh trăng tròn đến vậy.

Cuộc đời vô thường, như thể chúng ta không bao giờ nắm được vận mệnh trong tay.

Thái Hậu rõ ràng sức tàn lực kiệt, lúc còn tỉnh táo, bà liên tục nhắc ta giữ lại lão ma ma bên cạnh bà. Ngày bà lâm chung, ngoài cung tuyết rơi dày, Lý Nhuận Sinh quỳ ngoài cửa, mũi đỏ ửng.

Nhưng Thái Hậu vẫn muốn nói riêng với ta vài lời.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ta-khong-co-y-dinh-thi-tam-dem-nay-dung-luc-nay-bach-nguyet-quang-cua-han-lai-xuat-hien/chuong-12.html.]

Tay bà gầy yếu run rẩy, giọng nói đầy khó nhọc: “Ta biết... Mọi thứ đã không thể đổi thay... Ta muốn đi gặp tiên đế, nhưng chẳng còn mặt mũi nào... Ngươi là đứa trẻ tốt, thế đạo này sai rồi, nhưng ngươi thì không... Gần đây ta luôn mơ thấy cảnh sinh linh đồ thán, bá tánh kêu khổ. Ta suy nghĩ mãi, ngươi có phải trở về để báo đáp ân tình? Nếu có ngày thế đạo trở lại đúng đắn, ngươi có thể tha cho Nhưỡng Sinh một con đường sống được không? Hắn vốn không xấu, chỉ bị quyền lực làm mờ mắt.”

“Thái Hậu, làm sao biết hắn sẽ có ngày ấy?” Ta không kìm được thốt lên, bởi lời bà quá đỗi hoang đường.

Bà siết c.h.ặ.t t.a.y ta, giọng run rẩy: “Vì thế đạo này là vì ngươi mà đến. Ma ma bên cạnh ta rất tốt, ngươi hãy giữ lấy. Ta không cầu gì nhiều, chỉ xin ngươi tha mạng cho hắn, ngươi đồng ý đi, đồng ý đi!”

Bà nắm tay ta đau buốt, nhìn bà tiều tụy, lòng ta xót xa, đành gật đầu: “Nếu thực sự có ngày ấy, ta sẽ tha cho hắn.”

“Vậy là tốt rồi... tốt rồi.” Nói rồi, bà buông tay, ra đi.

Ta quỳ gục bên giường, gào lên: “Thái Hậu!”

Lý Nhuận Sinh lao vào, Thái Hậu đã mất. Hắn ôm bà khóc nức nở.

Đúng là đứa con có hiếu, ta nghĩ thầm.

Thái Hậu ra đi, hoàng đế vô cùng đau buồn, giữ đạo hiếu ba năm, không tuyển tú nữ.

Nhờ Thái Hậu, ta được trở lại cung.

Xuân ma ma lo liệu mọi chuyện, bà trông có vẻ rất cẩn trọng, nhưng không làm khó ta. Thậm chí ta cảm thấy, bà có vẻ rất am hiểu quyền thuật.

Dù vậy, ta vẫn phải đề phòng, sợ rằng bà và Lý Nhuận Sinh cùng phe.

Lý Nhuận Sinh mấy ngày nay thường nghỉ tại cung của ta, nhưng ta chưa bao giờ cùng phòng với hắn. Hắn có vẻ biết ta không ưa mình nên cũng không ép buộc.

Ta cảm nhận rõ, thái độ của hắn đối với ta đã thay đổi rất nhiều.

Nhưng còn ta, làm sao dám tin tưởng hắn thêm lần nữa?

Ta không ngờ phụ thân còn nhớ đến ta. Gặp ta, ông liền quỳ xuống: “Nương nương gần đây người có khỏe không?”

“Nhờ phúc của phụ thân, ta vẫn còn sống.” Vì chuyện của mẫu thân, ta chẳng còn chút tình cảm nào với ông nữa.

Nhưng phận là con, ta vẫn phải giữ trọn đạo hiếu, đành đáp lời cho qua, không muốn nói nhiều.

Ông nhìn ta, thở dài: “Nương nương, hẳn vẫn còn oán ta. Như Ý giờ đã mất, ta chỉ còn mỗi nương nương là nữ nhi, mong người giữ gìn sức khỏe.”

Loading...