Ta Đạp Ngựa Trở Thành Tướng Quân - Chương 7+8

Cập nhật lúc: 2024-07-07 16:22:54
Lượt xem: 5,157

7

Vùng Bình Giang, gần đây có sơn phỉ làm loạn.

Bệ hạ ra lệnh cho Thẩm Nam Phong xuất binh tiêu diệt thổ phỉ, ta làm giám quân cũng phải đi cùng.

Lâm Chỉ Yên tự nhiên sẽ không yên tâm, lại lén lút trà trộn trong quân. Chúng ta chỉ coi như không biết. Có người biết chuyện chỉ rõ vị trí của sơn trại cho chúng ta.

Ba con đường lên núi, nhưng một trong số đó hành quân không tốt vì sạt lở núi.

Sau khi thương nghị chúng ta quyết định chia làm ba đường bao vây để tiêu trừ sơn phỉ.

Ta mang theo một tiểu đội nhân mã, từ con đường nhỏ sạt lở lên núi mai phục sớm một đêm. Phó tướng Lý dẫn một đội nhân mã từ đại lộ lên núi. Thẩm Nam Phong dẫn quân chủ lực từ sau núi tập kích bất ngờ.

Sau khi Lý phó tướng dẫn binh g.i.ế.c vào sơn trại, ta phát ra đạn tín hiệu, đồng thời dẫn người từ bên cạnh bọc đánh.

Đội quân của Thẩm Nam Phong một lát sau cũng chạy tới.

Mọi thứ đang diễn ra tốt đẹp.

Ngoại trừ, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng thét chói tai của nữ tử.

“A......Thẩm lang cứu ta!”

Lâm Chỉ Yên trà trộn trong quân bị thủ lĩnh sơn phỉ dẫn người bắt đi. Thẩm Nam Phong lập tức dẫn theo hai người đuổi theo. Thấy thế ta nhanh chóng chọn mười người, cùng nhau đuổi theo.

Lúc chạy tới, hai tên binh lính kia đã ngã xuống trong vũng máu. Thẩm Nam Phong cũng bị bắt.

“Tướng quân các ngươi ở trong tay ta! Thức thời thả chúng ta xuống núi! Chuẩn bị ngựa và bạc!”

Ta buông kiếm xuống, hai tay giơ qua đỉnh đầu đi về phía trước.

“Ta cùng bọn họ trao đổi, như thế nào? Tướng quân chúng ta tuy có thương tích trong người, nhưng võ nghệ cao cường, so ra tất nhiên là nữ tử ta càng khống chế tốt hơn. Hơn nữa, người còn lại chỉ biết khóc sướt mướt, các ngươi mang theo cũng không dễ chạy trốn.”

Ta có chức quan trong người, bọn họ nhất định sẽ không bỏ mặc ta chết.

Thủ lĩnh sơn phỉ nghe vậy, suy tư một lát liền áp giải Thẩm Nam Phong và Lâm Chỉ Yên tới.

Lúc trao đổi, Thẩm Nam Phong vẻ mặt phức tạp nhìn ta một cái.

Đợi Thẩm Nam Phong cùng Lâm Chỉ Yên lui tới khoảng cách an toàn, ta nhanh chóng rút ra chủy thủ giấu trong tay áo, làm bị thương cánh tay sơn phỉ, đánh rơi đại đao trong tay hắn.

Lại nhanh chóng xoay người đem chủy thủ cắm vào cổ hắn. Sau khi rút chủy thủ ra, sơn phỉ ôm vết thương m.á.u chảy không ngừng ngã xuống.

“Thủ lĩnh của các ngươi đã bị xử lý ngay tại chỗ! Người đầu hàng, có thể miễn tử!”

8

Lúc hồi kinh.

Tin tức ‘Thẩm Nam Phong tự mang theo nữ quyến, không địch lại sơn phỉ suýt bỏ mình’ sớm đã truyền khắp nơi.

“Thẩm tướng quân hiện giờ ngay cả sơn phỉ cũng đánh không lại?”

“Tự mang theo nữ quyến dẫn đến tướng sĩ bỏ mình, cũng xứng được xưng là tướng quân?”

“Biểu muội ta làm nha hoàn trong phủ của hắn, nghe nói Thẩm tướng...... Thẩm Nam Phong bởi vì lúc trước bị thương nặng, hiện tại căn bản là phế nhân, không đánh được trận. Lúc này hoàn toàn dựa vào Diệp quân sư bỏ qua hiềm khích lúc trước, lấy đôi vợ chồng lòng dạ hiểm độc của Thẩm gia trao đổi con tin, lúc này mới g.i.ế.c c.h.ế.t thủ lĩnh sơn phỉ, chiếm sơn trại.”

“Ta khinh! Hắn thế nhưng giấu diếm thương thế ra trận! Thật không phải thứ tốt đẹp gì!”

“Sơn phỉ nhân số tuy nhiều, nhưng không có huấn luyện chính thống, vốn cũng không cần bày binh bố trận lớn như thế.”

“Triều đình điều ra nhiều binh lực tiêu diệt thổ phỉ như vậy, chính là muốn tránh thương vong không cần thiết. Nhưng bởi vì Thẩm Nam Phong mang theo nữ quyến, hại hai binh sĩ bỏ mình.”

Trong phút chốc, bất luận là trên phố hay là Ngự Sử Đài, đều đối với Thẩm Nam Phong mắng chửi thậm tệ.

Hoàng thượng tức giận.

“Ngay cả mấy tên sơn phỉ cũng đánh không lại? Trẫm cho ngươi nhiều binh như vậy chính là không muốn xuất hiện thương vong! Giấu diếm thương thế ra trận? Hay lắm! Không học dược thứ gì, lại biết vi phạm vào tội khi quân! Ta xem tướng quân ngươi không làm cũng được! Từ hôm nay trở đi giáng chức làm giáo úy! Phạt năm mươi quân côn! Phạt bổng lộc một năm!”

Thẩm Nam Phong từ sau khi hồi kinh, làm việc phách lối. Chuyện bị ám sát, cũng là bởi vì hắn nóng lòng đi gặp Lâm Chỉ Yên.

Hân Nghiên Lâu

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ta-dap-ngua-tro-thanh-tuong-quan/chuong-78.html.]

Tự ý ra ngoài một mình, tự tạo cơ hội cho người khác lợi dụng.

Chuyện thành thân lại làm trái thánh ý.

Hoàng thượng giận hắn đã lâu.

Lần này tiêu diệt thổ phỉ, binh lực dồi dào xong lại phạm phải sai lầm lớn.

Bất luận tin đồn trên phố có thật hay không, nhất định phải giáng chức quan của hắn trước.

Chính là để cho hắn biết, võ tướng trong triều không thiếu, có Thẩm Nam Phong hay không, không quan trọng.

Bệ hạ đề bạt Lý phó tướng, tạm thời thay Thẩm Nam Phong giữ chức vụ.

Đối với ta, bệ hạ chỉ là ở trong triều đình khen thưởng một phen, ban thưởng chỉ là vàng bạc.

“Rõ ràng là tiểu thư lập công! Sao lại đề bạt người khác?”

Phất Đông lại tức giận không nhẹ, vừa về đến sân nhà, nói to.

“Không sao.”

Ta nhấp một ngụm trà: “Nữ tử lập thế gian nan, ta không vội được. Vốn cũng không có hy vọng xa vời sẽ một bước lên trời.”

Huống chi đám quan viên cổ hủ trong triều kia, đều không muốn nhìn thấy nữ tử cạnh tranh với bọn họ.

Bất quá, chức quan trong quân, đều là lấy mạng giành được.

Nửa tháng sau, Mạc Bắc cử binh xâm lấn biên giới.

Kiếp trước, chính vào lúc này, Mạc Bắc Vương Đình nội loạn, Thiền Vu mới nhậm chức Thác Bạt Hoành tính tình hiếu chiến, bất mãn với hiệp ước của các nước chiến bại, cử binh xâm lược.

Thẩm Nam Phong một lần nữa thành công bình loạn.

Hiện giờ, hắn đã bị giáng chức, Lý phó tướng không đủ để nắm giữ ấn soái. Nhưng Thẩm Nam Phong hiểu rõ địa hình Mạc Bắc.

Ta cá bệ hạ vẫn sẽ phái Thẩm Nam Phong xuất chinh, bất quá sẽ chọn tân soái khác.

Nhưng vô luận ai nắm giữ ấn soái, chỉ cần là quân đội của Thẩm Nam Phong xuất chinh, ta liền có cơ hội ra chiến trường.

Sáng hôm sau.

Bệ hạ phong Tạ Hoài Cẩn làm soái, Thẩm Nam Phong, Lý phó tướng đi theo quân.

Nhưng lại chậm chạp không tuyển giám quân.

Bệ hạ, vẫn là nghi kị thân phận nữ tử của ta.

Thẳng đến chạng vạng tối, Tạ Hoài Cẩn đến nhà, nói cho ta biết, bệ hạ cho phép giám quân là ta đi theo.

“Tạ tướng quân cùng ta giao hảo rất ít, vì sao giúp ta?”

Tạ Hoài Cẩn gõ quạt xếp, nhìn quanh bốn phía: “Tiếc tài mà thôi.”

Hắn một bộ bất cần đời: “Diệp quân sư hội võ yến triển khai quyền cước, Tạ mỗ đều nhìn thấy. Đã có võ nghệ như thế, bị giấu mãi ở hậu viện chẳng phải đáng tiếc sao.”

Hắn không muốn nói, ta cũng không hỏi nhiều. Bất quá, đã cho ta cơ hội, ta sẽ nắm thật chắc.

Ngày xuất chinh, Lâm Chỉ Yên ở trên thành lâu, khi thì liếc mắt đưa tình nhìn Thẩm Nam Phong, khi thì phẫn hận trừng mắt nhìn ta.

Ta hoàn toàn coi như không biết.

“Diệp Tống. Trước khi đi, ta đã hứa với Yên nhi, tuyệt đối không nói thêm một câu với ngươi. Nếu như ngươi hao hết tâm tư để được theo quân, vì đối với ta vẫn tồn tại tâm tư lệch lạc, ta khuyên ngươi sớm bỏ đi ý niệm!”

Thẩm Nam Phong không hề che giấu sự chán ghét của mình đối với tôi.

Ta nâng lên một nụ cười xa cách.

“Thẩm đô úy giờ phút này cùng ta nói chuyện rất vui, không sợ Thẩm phu nhân nhìn thấy tức giận sao? Thẩm Nam Phong, ngươi bây giờ bất quá chỉ là một phế nhân, gạt được người khác lại không gạt được tất cả những người tập võ. Trấn quốc tướng quân phủ ta chính là không cần dùng tới, nên cũng sẽ không lo lắng cho ngươi.

Dứt lời kẹp chặt bụng ngựa, đi về phía trước.

Không cho hắn cơ hội há mồm sủa loạn.

Bình luận

3 bình luận

Loading...