Ta cùng kim chủ bá đạo xuyên tới quá khứ - Chương 226

Cập nhật lúc: 2024-07-04 19:34:29
Lượt xem: 87

Nói xong người lớn với các anh trai, Kha Mỹ Linh lộ ra nụ cười của bà ngoại sói với đám cháu đang nô đùa: “Sau này dì sẽ điều chế đồ ăn bổ não cho mấy đứa, đúng rồi, lần này lên huyện thành, ngoại trừ xem bệnh cho bà dì, dì còn đến các trường tiểu học, cấp hai chuyên của huyện thành in không ít tài liệu đâu, lát nữa dì sẽ lấy cho mấy đứa.”

“Mỗi ngày, cứ đến tối, sau khi mấy đứa tan học, ăn cơm tối xong đều phải đến nhà mới của dì học, từ thứ hai đến thứ sáu, biểu hiện tốt, tối thứ bảy, chủ nhật có tivi xem. Cả thôn có thể xem tivi hay không phải xem sự nỗ lực của các cháu rồi.”

“Lúc nghỉ đông, mỗi ngày các cháu hoàn thành nhiệm vụ ngày thì có thể lấy được cơ hội xem tivi vào buổi tối.”

Đám trẻ nhăn mặt.

“Đến tối, dì sẽ làm đồ ăn đêm cho mấy đứa.” Kha Mỹ Linh bổ sung.

“Dì ơi, ăn gì ạ?” Đám trẻ không chịu được cám dỗ, không nhịn được nuốt nước bọt hỏi.

Cô mím môi cười: “Nhiều lắm, sau này dì sẽ học nấu cơm, giống như thanh long ngọa tuyết, niên niên thăng cao, bích ngọc cẩm tú, nguyên bảo tiễn phúc*, vân vân.”

*Tên các món ăn: dưa chuột lạnh ướp đường, cà chua ướp đường, bánh kem, canh cá bí xanh, sủi cảo hình thỏi vàng.

Mọi người nghe xong không hiểu là món gì nhưng cũng không khống chế được ứa nước bọt.

Đương nhiên người nhà họ Kha từng nếm thử uy lực của nồi trà gừng đường đỏ của cô, vẫn còn trong bóng tối!

“Linh Bảo Nhi biết hưởng thụ cuộc sống thật đấy, đến tôi cũng muốn nếm thử.” Bà Triệu cười nói.

Kha Mỹ Linh tiếc nuối: “Đám trẻ đói nhanh, tối đến ăn thêm một bữa không sao cả, chạy nhảy một lát sẽ tiêu hóa hết. Buổi tối các ông bà phải cố không ăn thêm bữa phụ, hơn nữa lúc điều chỉnh cơ thể, kiêng ăn đồ nhiều dầu, nhiều muối, nhiều hành tỏi, dù sau này khỏe lên vẫn phải nghĩ cho cơ thể, thỉnh thoảng mới được phá lệ một lần!”

Bà Triệu gật đầu: “Bà từng trải qua nỗi đau cơ thể khó chịu, sau này chắc chắn sẽ thương yêu nó.”

“Thân thể là tiền vốn của cách mạng, ông bà sống lâu thêm một ngày mới có thể cống hiến cho đất nước.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-226.html.]

Kha Mỹ Linh mím môi, hai tháng nay đủ để cô tẩy não rồi nhồi nhét lý luận dưỡng sinh vào đầu họ.

Chỉ cần làm việc, nghỉ ngơi theo quy luật, bọn họ có thể thực hiện được hoài bão của mình, có thể sống thêm mấy chục năm nữa, mở ra hành trình mới cho đất nước.

Kha Mỹ Linh nhét cho bà nội với mẹ Kha một túi đồ để họ làm chủ, tự mình phân phát.

Sau khi ăn xong, cô với Tần Nguyên Cửu về nhà.

Mặc dù cô chỉ ngủ một giấc ở đây thôi nhưng căn nhà, nơi nào cũng được sắp xếp hợp ý cô, mới rời đi có mấy ngày thôi mà cô thực sự nhớ nhung nó.

Sảng khoái tắm rửa một lượt, Kha Mỹ Linh lau khô tóc, nhàn nhã ngồi đung đưa trên ghế bập bênh.

Tần Nguyên Cửu cũng tắm xong rồi, sau đó anh đá chân cô: “Vợ, có phải em quên mất gì đó rồi không?”

Kha Mỹ Linh trừng anh: “Em có tên có họ, chỗ này không có người ngoài, mong anh gọi tên em!”

“Ha.” Anh cười chế nhạo: “Lúc dùng đến anh thì gọi anh Cửu, lại còn cha Tần, bây giờ không dùng đến nữa thì bắt đầu phân ranh giới rạch ròi?”

“Đúng là con sói mắt trắng nhỏ cho ăn rồi vẫn khó làm quen!”

Cô cười giả lả: “Không phải em sợ anh hiểu lầm sao. Từ đầu đến cuối em chưa có chút tình cảm nào vượt ngoài tình hữu nghị với anh cả, anh cứ yên tâm đến 120% đi.”

Anh yên tâm quá ấy chứ!

“Anh biết rồi.” Tần Nguyên Cửu gật đầu: “Trời sinh em không có dây thần kinh yêu đương, anh có gì mà hiểu lầm chứ?”

“Phần trừng phạt lúc ở trong huyện thành ấy, có phải đổi được không?”

Bình luận

6 bình luận

  • Ad ra nhanh quá tốc độ đọc ko kịp rồi🙄😆

    2 tuần trước · Trả lời

  • 👍 sáng mới cày xong hơn 100 chương chiều vèo cái 400 chương biết chừng nào mới xong

    Uyên 2 tuần trước · Trả lời

  • Năng xuất quá

    Uyên 2 tuần trước · Trả lời

  • Ráng đọc tới chương 68 mà ad đăng tới chương 194 rồi

    Uyên 2 tuần trước · Trả lời

  • Truyện hay quá ạ. Mong bạn sớm ra chương

    Trang 2 tuần trước · Trả lời

  • Tiếp đi

    Uyên 3 tuần trước · Trả lời

Loading...