Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ta bán thân năm tám tuổi - Chương 7

Cập nhật lúc: 2024-07-10 13:19:25
Lượt xem: 78

Ở trên thuyền, cuối cùng đại gia đình cũng được đoàn viên.

Hơn nửa năm trôi qua, ai ở đây cũng tiều tụy. Mặc dù Khương ma ma và những người khác nhận ra ta nhưng cũng không ai nói gì. Họ cũng không biết sao ta lại có thể trót lọt đổi thân phận với tiểu thư.

Đang giữa lúc thổn thức, lão gia và phu nhân bước đến. Bọn họ nói ngắn gọn, rằng chúng ta đang đi về phương Bắc để tìm chốn nương tựa ở chỗ nhạc lão gia. Hai người hỏi mọi người có ai không muốn đến đó không. Nếu có thì khi đến đất liền, bọn họ có thể đi hướng khác, tự tìm tương lai riêng.

Ta lo lắng, nếu có người rời đi rồi mang chuyện ta tráo đổi thân phận của tiểu thư tiết lộ ra bên ngoài, chẳng ohải mọi chuyện sẽ hỏng bét sao?

Phu nhân dường như nhận ra ta đang lo lắng chuyện gì, người mỉm cười với ta. Trong khoảnh khắc đó ta chợt hiểu ra, nếu có người không muốn đi mà tách ra con đường riêng, chỉ sợ là người đó không còn mạng mà chạy.

Khương ma ma và mọi người nhất trí nói: "Chúng ta đi theo lão gia và phu nhân, sinh tử không rời."

Phu nhân vừa ý gật đầu, gọi ta đi ra ngoài, phân tích cho ta hiểu. Hiện tại tình thế vẫn chưa ổn định, khi nào đến nơi an toàn thì sẽ đón tiểu thư và cả nhà ta. Phu nhân bảo ta không cần tiết lộ tin tức với người nhà, cứ yên tâm chờ đợi là được.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ta-ban-than-nam-tam-tuoi/chuong-7.html.]

Tất nhiên ta sẽ nghe lời phu nhân. Cứ như thế, đoàn người chúng ta theo đường biển đến Bắc Mộc châu.

Đây là lần đầu tiên ta rời nhà để đến một nơi xa xôi như vậy.

Xa xa vang lên tiếng kèn. Đúng vậy, Bắc Mộc châu là trọng trấn quân cơ, có mười vạn đại quân đóng quân ở những nơi phụ cận.

Ta ngơ ngác nhìn bầu trời phương Bắc. Bầu trời ở nơi này cao vời vợi, vừa rộng vừa xanh, nhìn mãi nhìn mãi cũng không thấy đường chân trời. Bỗng một đàn hồng nhạn bay qua, con đầu đàn có một dải lông trắng muốt, theo sau đó là hai hàng chim hồng nhạn chỉnh tề. Cảnh tượng phương Bắc khiến ta choáng váng đến độ không nhận ra thiếu gia đã đi đến bên cạnh.

Đến khi ta quay đầu rồi nhìn thấy thiếu gia, ta mới giật mình. Thiếu gia chậm rãi nói lời đa tạ. Phút chốc ta đỏ bừng mặt, vội vàng xua tay: "Đồng Nhi là nha hoàn thân cận, vì tiểu thư mà suy tính cũng là bổn phận của Đồng Nhi, không phải việc lớn gì."

Đào Hố Không Lấp team

Thiếu gia chắp tay sau lưng, khẽ nói: "Lúc đó ngươi không biết tương lai ra sao, cũng không biết có ai đến cứu chúng ta không, vậy mà ngươi lại quyết tâm liều c.h.ế.t tráo thân phận với Nguyệt Nhi. Phần trung nghĩa này có tìm trong ngàn vạn người cũng không được một người. Trần gia chúng ta nợ ngươi một mạng."

Ta càng xấu hổ hơn: “Đồng Nhi không nghĩ được nhiều như vậy. Đồng Nhi chỉ nghĩ cứu được một mạng người cũng xem như báo đáp đại ân của lão gia và phu nhân. Nếu nói cứu mạng, trước đây quý phủ cũng đã cứu nương của Đồng Nhi một mạng. Vậy tính ra Đồng Nhi cũng không chịu thiệt."

Thiếu gia mỉm cười rồi quay đi.

Ta nhập phủ đã ba năm, đây là lần đầu tiên thiếu gia và ta nói chuyện nhiều như vậy. Ta đứng nhìn bóng dáng thiếu gia rời đi, đứng ngây ngốc hồi lâu.

Loading...