Sự phản bội kép - Phần 3

Cập nhật lúc: 2024-07-05 04:32:48
Lượt xem: 146

4

Vụ kiện ly hôn của Tiết Mông ngay từ đầu đã không suôn sẻ. Đúng như Chu Ngọc Hành nói, Tiết Mông quá xúc động. Mỗi lần Chu Ngọc Hành đặt câu hỏi, cô ta đều đưa ra cảm xúc thay vì sự thật. Vì vậy, tôi đã trở thành người phát ngôn của cô ta. Điều này khiến Chu Ngọc Hành rất không vui.

Anh ta đập bàn và nói với tôi: “Em ra ngoài đi, anh sẽ nói chuyện riêng với cô ấy!”

Chu Ngọc Hành tức giận đến ngay cả tôi cũng sợ hãi chứ đừng nói đến Tiết Mông. Cô ta nắm tay tôi không cho tôi đi.

Chu Ngọc Hành lạnh lùng nói: “Hoặc nghe tôi, hoặc là thuê người khác.”

Không còn cách nào khác, Tiết Mông đành phải buông tôi ra. Hôm đó họ nói chuyện trong văn phòng hơn một tiếng đồng hồ. Khi bước ra, Tiết Mông có vẻ mặt đầy nghị lực hiếm thấy.

Cô ta nói: “Chu Ngọc Hành thực sự rất tuyệt vời.”

"Tuyệt vời đến thế sao?"

"Chỉ là, rất dịu dàng!"

Lời miêu tả của cô ta khiến tim tôi lỡ nhịp, nhưng tôi không để ý lắm. Tôi hỏi Chu Ngọc Hành anh ta đã làm gì.

Anh ta nói: “Anh chỉ không thích tính cách của cô ấy, nhưng điều đó không có nghĩa là anh không thể xử lý được. Cô ấy chỉ như đứa trẻ chưa cai sữa mẹ và quá phụ thuộc vào em. Từ giờ anh sẽ tự liên lạc với cô ấy."

Chu Ngọc Hành chắc chắn có lý do cho quyết định của mình, tôi tin anh ta. Quả nhiên, kể từ ngày đó, vụ việc ngày càng diễn ra suôn sẻ hơn.

Lúc đầu Tiết Mông còn chia sẻ với tôi nhưng không biết từ bao giờ, chúng tôi ngày càng ít liên lạc. Cho đến một ngày tôi gọi cho cô ta và hỏi chuyện đã tiến triển đến đâu. Cô nói với giọng thoải mái: "Tới đâu sao? Mình không biết. Mình chỉ làm bất cứ điều gì Chu Ngọc Hành yêu cầu. Anh ấy hoàn toàn chịu trách nhiệm về chuyện đó."

Tôi bất đắc dĩ buồn cười: “Được, vậy tối nay minh sẽ hỏi anh ấy.”

Nhưng cô ta nói: "Chu Ngọc Hành ở bên cạnh mình, mình sẽ nhờ anh ấy nói cho cậu."

Cứ như vậy, rất bất ngờ, qua điện thoại di động của người bạn thân nhất, tôi và chồng bắt đầu nói chuyện. Anh ta nói điều gì đó và tôi bị phân tâm. Tôi chỉ nghĩ rằng mối quan hệ của họ dường như ngày càng tốt hơn.

Chu Ngọc Hành nói đùa: "Anh và bạn thân của em quan hệ rất tốt, em không vui sao?"

Tôi giả vờ vô tình hỏi: “Anh còn ghét Tiểu Mông không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/su-phan-boi-kep/phan-3.html.]

Khi đó, Chu Ngọc Hành đang xử lý công việc với cuốn sổ trên tay, anh ta chợt dừng tay và mỉm cười: "Rất dễ thương!"

Có quá nhiều manh mối khiến lòng tôi càng thêm căng thẳng. Dây đàn đứt khi nào? Chắc hẳn là sáng sớm hôm đó.

Khi Chu Ngọc Hành và tôi đều còn đang ngủ thì điện thoại di động của anh ta đột nhiên reo lên. Anh ta nói "Alo" một cách bàng hoàng.

Tôi không biết anh ta đã nghe thấy gì chỉ thấy anh ta lập tức nhảy ra khỏi giường.

"Sao em lại khóc? Đừng sợ. Chỉ cần đóng cửa lại và gọi cảnh sát. Anh sẽ đến đó ngay!"

Giọng điệu của anh rất bình tĩnh, thậm chí còn mỉm cười. Nhưng động tác lục lọi quần áo diễn ra rất nhanh và khẩn trương.

Chu Ngọc Hành vẫn luôn bình tĩnh, đây là lần đầu tiên tôi thấy anh ta hoảng sợ. Nhưng dù rất hoảng sợ nhưng anh vẫn cố gắng hết sức để an ủi người đối diện. Điều này làm tôi cảm thấy tồi tệ.

Tôi hỏi anh ta, "Có chuyện gì vậy? Chuyện gì đã xảy ra vậy?"

Anh ta nói: "Cái tên Tạ Dương cặn bã đó lại muốn gây sự với Tiểu Mông, em đi ngủ trước đi, anh qua đó!"

“Sao cô ấy không gọi cho em?” Tôi gần như buột miệng.

Chu Ngọc Hành nhìn tôi, ánh mắt sắc bén như dao.

"Em không quan tâm đến sự an toàn của cô ấy, em chỉ quan tâm đến điều này thôi sao? Lý Thư Ninh, em đi quá xa rồi, cô ấy là bạn thân của em!"

Ừ, cô ta là bạn thân nhất của tôi. Nhưng khi thấy sợ hãi và hoảng hốt, cô ta đã liên lạc ngay với chồng tôi.

Chu Ngọc Hành rất tức giận, đóng sầm cửa bỏ đi.

Tôi sững sờ tại chỗ hồi lâu, đè nén cảm xúc dâng trào, rồi quyết định theo dõi anh ta.

Khi tôi đến, cửa nhà Tiết Mông đã mở, giọng điệu kìm nén của cô ta có thể nghe thấy rõ ràng, cùng với đó là giọng nói dịu dàng an ủi của Chu Ngọc Hành: "Đừng khóc nữa, không sao đâu. Có anh ở đây, anh ta không dám làm gì em đâu!"

Tôi bước vào mà không nghe thêm gì nữa, nói với hai người đang ôm nhau: "Anh đang làm gì vậy?"

Sau này tôi nghĩ là do mình nên sợ hãi. Tôi không dám nghe nhiều, không dám để họ nói tiếp, sợ nghe thấy điều mình không muốn nghe.

 

Bình luận

6 bình luận

Loading...