Sự phản bội kép - Phần 2

Cập nhật lúc: 2024-07-04 13:33:07
Lượt xem: 277

2

Tôi đã trốn khỏi phòng bao, ngay lúc họ bước ra, tôi đã bỏ chạy.

Hai người bọn họ một là bạn thân nhất của tôi, còn người kia là người tôi yêu nhất. Tôi phải đối mặt thế nào đây! Để xảy ra chuyện này, có lẽ là do tôi quá nhiệt tình nên bây giờ tôi phải gánh lấy hậu quả.

Tiết Mông là người bạn thời thơ ấu và là bạn thân nhất của tôi. Hai chúng tôi cùng lớn lên, với hơn 20 năm tình bạn, tôi tin tưởng cô ta hơn bất cứ ai. Tương tự như vậy, cô ta cũng tin tưởng tôi.

Vì vậy, sau khi biết Tạ Dương lừa dối mình, cô ta đã lập tức nói cho tôi biết. Đó là khoảng thời gian vô cùng đau khổ với cô ta.

Khi đó, cô ta bị ám ảnh bởi lý do tại sao Tạ Dương lại lừa dối và phản bội. Cô ta không hề nghĩ đến việc phải giải quyết thế nào, cô ta chỉ cố chấp muốn có một câu trả lời. Tôi ở bên cạnh, cùng cô ta uống rượu, khiêu vũ và đi du lịch.

Khi đó, Chu Ngọc Hành có khá nhiều ý kiến. Anh ta cảm thấy tôi đã bỏ rơi anh ta vì Tiết Mông. Tôi không còn cách nào khác là phải dỗ dành anh ta.

Sau đó, Tiết Mông cuối cùng đã quyết định muốn ly hôn nhưng Tạ Dương không đồng ý và chỉ có thể đi theo con đường kiện tụng.

“Thư Ninh, cậu có thể để anh Chu giúp mình kiện tụng được không?”

Tôi cũng hy vọng có thể giúp đỡ cô ta nhiều nhất, nhưng tôi sợ Chu Ngọc Hành sẽ không đồng ý. Quả đúng như vậy, anh ta cau mày sau khi nghe yêu cầu của tôi.

"Tố tụng dân sự không phải lĩnh vực chuyên môn của anh, nếu cô ấy cần, anh có thể giúp cô ấy giới thiệu những người có chuyên môn. Hơn nữa, anh không có thời gian."

Chu Ngọc Hành quả thực rất bận, nhưng anh ta vẫn có thể sắp xếp. Tôi biết anh ta chỉ không muốn nhận vụ án của Tiết Mông mà thôi. Bởi vì anh ta cảm thấy Tiết Mông kiêu ngạo, giả tạo, yêu đương mù quáng: "Không thể nói là tệ, nhưng những người như thế này mới là phiền toái nhất!"

Nhưng Tiết Mông lại tin tưởng Chu Ngọc Hành: "Cũng giống như mình tin tưởng cậu vậy. Thư Ninh, giúp mình nhé, được không?"

Tôi không còn cách nào khác ngoài chọc tức Chu Ngọc Hành, thậm chí còn dùng bẫy sắc đẹp. Cuối cùng, anh ta bất lực ôm lấy tôi: “Được, được, anh đồng ý!”

Tôi đã ép Chu Ngọc Hành nhận vụ này. Vì vậy, khi anh ta và Tiết Mông càng ngày càng gần, thậm chí khi đi ngang qua tôi, anh ta còn tự tin nói: “Không phải em bảo anh xử lý vụ án này sao?”

3

Khi tôi quay lại phòng bao, Tiết Mông đang ngồi ở chỗ của tôi nói chuyện với Chu Ngọc Hành. Chu Ngọc Hành rót một cốc nước, vừa đưa cho cô ta vừa chăm chú lắng nghe. Cô ta làm việc đó một cách tự nhiên, như thể cô ta đã thực hiện hành động này nhiều lần trước đây.

Tiết Mông là người chú ý đến tôi đầu tiên, vẻ mặt cô ta cứng đờ trong giây lát, rồi cô ta nhanh chóng đứng dậy và nắm lấy tay tôi: "Thư Ninh, cậu đi đâu thế? Sao mình không thấy cậu!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/su-phan-boi-kep/phan-2.html.]

Tôi đẩy tay cô ta ra và nói: “Ra ngoài hít thở một chút.”

Ánh mắt Tiết Mông có chút biến đổi nhưng cô ta giả vờ như không có chuyện gì, mỉm cười với tôi: “Vậy cậu ngồi xuống đi, mình đi nói chuyện với đám Tiểu Bạch.”

Trở lại chỗ ngồi ngồi xuống, Chu Ngọc Hành nhỏ giọng nói: "Sao em lại nóng nảy thế?"

Tôi khó hiểu nhìn anh ta: “Tại sao em lại nóng nảy chứ?”

Vẻ mặt Chu Ngọc Hành nghiêm túc, dường như đang nói là tôi cố ý hỏi, điều này khá thú vị. Tôi thực sự đã cười to.

Chu Ngọc Hành còn muốn nói thêm gì đó, nhưng bên kia lại náo loạn, có mấy người đòi uống bia cùng Tiết Mông. Chu Ngọc Hành gần như theo phản xạ tự nhiên muốn đứng dậy.

Tôi giữ anh ta lại và nói: “Họ đều là bạn của em, xin hãy giữ thể diện cho em!”

Nói xong, tôi đi trước anh ta một bước và dừng lại trước mặt Tiết Mông. Tôi nói: "Cậu ấy bị viêm dạ dày, không uống được! Nếu cậu thực sự muốn uống, tôi sẽ uồng cùng cậu!"

Nếu nhìn lại khoảnh khắc này, tôi có thể nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Tiết Mông. Nhưng tôi không hề nhìn lại, tôi chỉ mỉm cười và giải quyết chúng.

Họ không hề ép tôi uống, thậm chí còn than thở rằng tôi và Tiết Mông có tình bạn thật đẹp. Sau đó tôi uống rất nhiều nhưng Tiết Mộng không dám ngăn tôi lại, không dám tiến tới.

Chu Ngọc Hành nắm tay tôi nhưng tôi đẩy anh ta ra. Cuối cùng, Chu Ngọc Hành là người bế tôi lên xe.

Ở ngoài xe, anh ta nói với Tiết Mông: “Lên xe đi, anh đưa em về trước.”

Tiết Mông lắc đầu: “Không, em tự đi taxi, anh đưa Thư Ninh về đi!”

Nhưng Chu Ngọc Hành kiên trì nói: "Đã muộn rồi, anh lo lắng em chỉ có một mình, không sao cả, chỉ là thuận đường mà thôi."

Tiết Mông đột nhiên nhỏ giọng: "Chu Ngọc Hành, anh đừng làm như vậy, van cầu anh, anh đi đi!"

Tôi lắng nghe mà không có chút gánh nặng nào, rồi nhắm mắt lại và quay người.

Chu Ngọc Hành cuối cùng đã thua Tiết Mông yếu đuối.

Trên đường về yên tĩnh, không tiếng nhạc, không ai nói chuyện. Đêm đó Chu Ngọc Hành đã thức và hút thuốc trên ban công cả đêm. Và tôi chìm vào giấc ngủ sâu và có một giấc mơ ngọt ngào hiếm có.

 

Bình luận

6 bình luận

Loading...